Không biết Ado có thực sự hiểu lời Mễ Lam nói hay không, tóm lại hắn lại lắc lắc chóp đuôi một lần nữa rồi thực sự dừng lại. Ngay sau khi cái đuôi của Ado rút ra khỏi hạ bộ của Mễ Lam, vậy mà Mễ Lam cảm thấy một cảm giác mất mát như có như không, cảm giác tê dại ở hạ bộ vẫn chưa biến mất, dường như cô vẫn đang mong chờ hắn thêm một bước vuốt ve tiểu huyệt trống không kia. Mễ Lam lúc này vô cùng xấu hổ phẫn nộ, cô không thể chấp nhận sự thật rằng mình đã có phản ứng khi bị một dã thú trêu chọc. Cô đột nhiên bực bội Ado vì đã làm cô trở nên kì lạ, vì vậy cô giơ chân lên đá mạnh về phía Ado.
Chỉ nghe Ado phát ra âm thanh nghèn nghẹn giống như tiếng người, Mễ Lam không kịp đi sâu vào, vì chân cô đúng lúc đá vào côn ŧᏂịŧ cứng ngắc của Ado. Mễ Lam lúng túng thu chân lại, quay lưng về phía Ado. Vì vậy, cô đã bỏ lỡ cảnh tượng vô cùng gợi cảm, Ado đưa đuôi về phía trước, thè lưỡi liếʍ mật ngọt mà Mễ Lam để lại trên đó, cho đến khi liếʍ sạch chóp đuôi rồi mới thỏa mãn chìm vào giấc ngủ. Trước khi đi ngủ, còn nghĩ về Mễ Lam bên kia.
Ngày hôm sau, Mễ Lam bị một tiếng rống đánh thức, vừa mở mắt ra đã thấy da^ʍ thú bên cạnh đang vươn vai. Sau khi hoàn toàn giải phóng cơ thể, hắn trông thậm chí còn to hơn, đang ngáp với cái miệng há rộng, để lộ ra vài chiếc răng sắc nhọn. Sau khi ngáp xong, hắn duỗi kêu to, như thể vậy hắn cảm thấy thoải mái. Hắn lắc bộ lông đêm qua đè loạn, nhìn thân thể Mễ Lam. Hắn duỗi móng vuốt dày cộp vỗ vỗ vai Mễ Lam, giống như thúc giục cô đứng dậy.
Mễ Lam miễn cưỡng đứng dậy khỏi giường, cầm lấy bộ quần áo tối qua cởi ở đầu giường đi vào phòng tắm. Cô khóa chặt cửa phòng tắm, lúc này mới yên tâm bắt đầu thay quần áo. Lúc mặc quần áo, Mễ Lam phát hiện trong phòng không có trang trí đầu dã thú kia, cũng không có gương soi. Vội vàng rửa mặt xong, cô trở lại phòng ngủ, cẩn thận nhìn xung quanh, phát hiện cũng không có đầu thú nào ở đây. Mễ Lam nói thầm một tiếng kỳ quái, nhưng nghĩ lại, căn phòng này là dành cho thú cưng, chắc không cần đặc biệt như vậy.
Mễ Lam bước đến bên cửa sổ, dùng sức kéo mạnh tấm rèm vừa dầy vừa nặng ra, nắng ban mai tràn vào. Mễ Lam đẩy cửa sổ, hít một hơi thật sâu không khí trong lành buổi sáng, để không khí tràn đầy phổi, rồi từ từ thở ra. Lâu đài cổ được xây dựng trên một ngọn đồi, từ phòng này nhìn ra ngoài, vừa vặn có thể thấy thị trấn nhỏ nằm dưới chân đồi. Nhìn khu rừng xanh mướt, Mễ Lam không khỏi trầm trồ trước khung cảnh tuyệt vời, đồng thời, cô càng tò mò không biết cửa sổ căn phòng mình đang ở hướng về phía nào. Cô đột nhiên muốn lẻn vào nhìn thoáng qua khi không có ai để ý, nhưng cô lập tức gạt bỏ ý nghĩ đó, bất kể là ở đâu, biết càng ít càng an toàn.
Mễ Lam đứng bên cửa sổ hồi lâu, đến khi có tiếng gõ cửa cô mới sực tỉnh. Cô đi tới mở cửa, nhìn thấy Maxwell tiên sinh đang đẩy một chiếc xe đẩy đứng ở ngoài cửa, ông ta hơi hơi hành lễ rồi nói: "Tôi tới đưa bữa sáng cho cô và Ado, tối qua ngủ có ngon không?"
Khuôn mặt xinh đẹp của Mễ Lam đỏ bừng ngay sau khi nghe những lời nói của Maxwell, cô vội vàng tránh nặng tìm nhẹ nói: "Tốt ư? Không tốt, tôi còn bị làm tỉnh lại một lần."
Khi đặt đồ trong xe đến một chiếc bàn trong phòng, Maxwell hỏi: "Làm tỉnh sao?"
Mễ Lam ngập ngừng trả lời: "Tôi nghĩ căn phòng này có ma. Tôi không biết có phải mình mơ hay không, dù sao tôi cũng nghe thấy giọng nói của một người đàn ông."
“Thật vậy sao?” Maxwell dường như vô tình nói, sau đó ánh mắt rơi vào Ado. Lúc này, Ado đang chán chết liếʍ miếng thịt to của mình, không có thời gian để quan tâm đến tình hình nơi này. Maxwell lại quay sang Mễ Lam, nói: "Chắc là cô đổi phòng ngủ cho nên ngủ không ngon rồi, tôi sẽ kêu nhà bếp mang ít an thần đến." Nói xong, ông ta rời đi.
Những thứ mà Maxwell đưa đến đều được đặt trên những chiếc khay lớn bằng bạc, đậy bằng những l*иg lớn. Sau khi ông ta đi, Mễ Lam đi tới, mở từng cái l*иg lên, phát hiện trên khay có rất nhiều món thịt. Mễ Lam không phải là một đầu bếp giỏi, vì vậy cô chỉ có thể đánh giá qua bề ngoài đó là bò bít tết hoặc sườn heo rán, còn có gà nướng, kia có thể là gà tây quay, vì nó rất to. Những miếng thịt nghi là bò bít tết được chất đống trên khay, chất như quả đồi. Những miếng bít tết đều còn máu, nhìn qua chỉ chín 3 đến 5 phần nhưng có vẻ như chúng đã được nấu qua, màu sắc hấp dẫn, trên rưới nước sốt thơm ngon. Còn con gà tây nằm trên khay với tư thế lạ lùng, chắc là bị nhét đầy đồ trong bụng. Mễ Lam không khỏi cảm thán: Sáng sớm ăn nhiều thịt như vậy, sắc thú này khẩu vị thật tốt. Bên cạnh còn có một đĩa rau xà lách nhỏ và một mẩu bánh mì nhỏ, hẳn là đồ ăn của Mễ Lam.
Khi Mễ Lam đang do dự không biết nên bày những miếng thịt đó lên đâu cho Ado thì Ado đã nhảy lên chiếc ghế bên cạnh bàn, ngồi xổm trên ghế, miệng to bắt đầu ăn, Mễ Lam trố mắt nghẹn họng nhìn hắn tiêu diệt một khối lại một khối bò bít tết, một lúc sau cô mới nhớ ăn cơm. Ado ăn rất nhanh, sau khi Mễ Lam ăn xong phần cơm công tác bên này, hắn đã ăn gần hết bò bít tết rồi bắt đầu tấn công gà quay.
Lúc này, Maxwell tiên sinh đã đi rồi quay lại, mang theo một bát súp và một chai nước lớn. Ông đặt nước và súp lên bàn, nói: "Đây là súp đầu bếp đặc biệt nấu cho Mễ Lam tiểu thư, có tác dụng an thần."
“Cảm ơn nhiều.” Mễ Lam nói.
“Nếu không có việc gì khác, tôi đi làm trước, cô có việc gì có thể kéo dây thừng gọi tôi.” Maxwell nói xong liền chuẩn bị rời đi.
Mễ Lam vội vàng nói: “Ah, mượn một bước nói chuyện được không?”
Maxwell sửng sốt một chút, suy nghĩ một chút sau, mới hiểu ý nghĩa "Mượn một bước nói chuyện". Ông ta gật đầu, sau đó xoay người rời khỏi phòng. Mễ Lam theo sát phía sau, đi đến hành lang thì đóng cửa lại. Cô nhìn xung quanh, thấy không có ai chú ý đến nơi này, vì vậy cô hạ giọng nói: "À, cái này có hơi khó nói, nhưng tôi muốn hỏi Ado ... anh ấy có phải đang trong thời kỳ phát tình không?" Mễ Lam nói xong hai má đỏ bừng.
Maxwell tiên sinh bối rối sờ mũi, hỏi: “Sao Mễ Lam tiểu thư lại đột nhiên muốn hỏi điều này?” Lời vừa ra khỏi miệng, ông ta liền giật mình cho rằng câu hỏi của mình không thích hợp, trên khuôn mặt nhợt nhạt của ông ta có một màu đỏ kỳ lạ. Ông ta nhanh chóng sửa lời: "Ado anh ấy... cũng là một người bình thường, ừm, ý tôi là thú nam. Vì vậy, Mễ Lam cô nên thông cảm cho anh ấy."