Chương 17

Mễ Lam nhìn bóng lưng Daisy rời đi, hít một hơi thật sâu rồi đẩy cửa bước vào. Trong phòng, sắc thú kia đang nằm trên đệm, nghe thấy tiếng bước chân của Mễ Lam, không nhìn cô mà ngoáy ngoáy đôi tai lông xù lêи đỉиɦ đầu, tỏ vẻ hắn biết rõ chuyện đang diễn ra ở đây.

Maxwell tiên sinh nói rằng mỗi khi nhìn thấy Ado, phải chào. Tuy rằng hành động chào một con vật có hơi lố bịch, nhưng Mễ Lam vẫn đi tới, vén vạt áo lên nhún nhún gối. Đây là trước khi đến cô nhờ Daisy bổ túc cho. Ado liếc nhìn cô từ khóe mắt, sau đó cúi đầu tiếp tục chuyên tâm nghịch đồ trong móng vuốt của mình. Lúc này Mễ Lam mới chú ý tới thứ mà hắn đang mân mê trong bàn tay to béo của mình, đó là trâm hoa mà cô đã đưa cho Maxwell lúc đầu. Lúc này cô cảm thấy rất tức giận, sao Maxwell có thể tùy tiện vứt bỏ đồ của người khác.

Vì tôn trọng chủ nhân của món đồ, Mễ Lam quyết định thu hồi lại trâm hoa. Nhưng trâm hoa đang bị bàn chân to lớn của Ado chơi qua lại chơi lại, giống như một chú mèo con chơi với quả bóng. Làm thế nào để lấy lại nó? Mễ Lam có một người bạn rất yêu chó, người bạn này từng nói với cô động vật rất nhạy cảm, chúng có thể đánh giá một người có thích chúng hay không qua giọng nói, hành động và ánh mắt. Vì vậy Mễ Lam lúc này cố gắng hết sức biểu hiện yêu thích với hắn, đồng thời cũng muốn tìm thời cơ thích hợp để giành lại trâm hoa.

“Ado, em có nhớ tôi không?” Mễ Lam dùng giọng điệu trêu đùa trẻ con nói, đồng thời đưa tay về phía Ado.

Ado cúi xuống và ngửi lòng bàn tay của Mễ Lam bằng chiếc mũi ướt của mình, làm lòng bàn tay của Mễ Lam hơi ngứa. Mễ Lam nhân cơ hội hỏi: “Ado, tôi có thể chạm vào em không?” Không đợi Ado phản ứng, Mễ Lam cẩn thận chạm vào cái đầu lông xù của Ado. Ado lắc lắc tai, nheo mắt tận hưởng sự vuốt ve của Mễ Lam. Tay Mễ Lam trượt xuống dưới, giống như đang trêu chọc con mèo con của mình, cô gãi cằm Ado, nghe thấy tiếng gừ gừ dễ chịu phát ra từ cổ họng hắn. Đồng thời, cô dùng tay kia đặt lên bàn chân to đang đè lên trâm hoa của Ado, vừa vuốt ve vừa nói: "Bàn chân của Ado dễ thương quá, nhấc lên cho chị xem được không?" Cô nói rồi tính toán dùng tay cố gắng nhấc chân của hắn lên.

Nào biết được, Ado lại ấn xuống, tất cả những chiếc móng sắc nhọn được giấu kín đều lộ ra. Mễ Lam sợ tới mức vội vàng rút tay lại, thấy Ado vẻ mặt hưởng thụ đã biến mất, thay vào đó là vẻ mặt cảnh giác. Lúc này, hắn đang nheo mắt nhìn Mễ Lam, ánh mắt kia hoàn toàn không nghĩ tới là của động vật. Mễ Lam nuốt một ngụm nước bọt, chuẩn bị đổi phương pháp dùng đồ ăn dụ dỗ.

Ba lô của Mễ Lam đã được đưa đến, vì vậy cô cầm ba lô, lấy ra một thanh sôcôla từ túi bên. Đây vốn là thứ cô định giữ lại cho mình ăn, lúc trước không nỡ đưa cho thiếu niên đã thu lưu cô. Bây giờ, để lấy lại "tín vật" mà Bella đã cho cô, cô không thể quan tâm nhiều nữa. Nếu không phải lo lắng sau này trâm hoa phát huy tác dụng, cô cũng sẽ không vội vàng như vậy. Nếu nó bị Ado làm hỏng hoặc làm mất, nếu một ngày nào đó chủ nhân ở đây đột nhiên đòi lại nó, cô sẽ giải thích thế nào?

Mễ Lam bẻ đôi thanh sô-cô-la, giữ lại một nửa bỏ vào túi, rồi bẻ nửa còn lại ra cho vào lòng bàn tay. Cô đưa phần sô cô la trong tay đến bên miệng Ado, nói: “ Cái này ăn ngón lắm, có muốn ăn thử không?” Ado lại gần ngửi thử, nhưng không ăn mà nhìn Mễ Lam đầy nghi ngờ. Mễ Lam bất đắc dĩ đành phải cắn một miếng nhỏ trước, nói: "Em xem, ăn được."

Thấy Mễ Lam ăn thật rồi, Ado lè lưỡi cuốn lấy miếng sôcôla nhỏ còn sót lại trên tay cô. Trên lưỡi Ado có những gai ngược nhỏ mịn, liếʍ vào lòng bàn tay Mễ Lam ngứa ngáy, cảm giác đó đi dọc theo mạch máu đi thẳng vào tim Mễ Lam, như bị điện giật.

Thấy Ado đang nhai socola trong miệng, híp mắt hài lòng, trên mặt lộ ra vẻ hưởng thụ. Sau khi nuốt xuống một ngụm sôcôla kia, Ado dùng đầu lưỡi liếʍ môi, sau đó dùng đôi mắt đỏ như máu nhìn chằm chằm vào miếng sôcôla to trên tay Mễ Lam. Mễ Lam dùng nửa miếng sôcôla trêu Ado đứng dậy, Mễ Lam lùi lại, hắn tiến lên hai bước đuổi kịp Mễ Lam. Mễ Lam thở phào nhẹ nhõm khi thấy chân hắn rời khỏi trâm hoa. Cô nhét nửa thanh sô cô la vào miệng Ado, sau đó cúi xuống nhặt trâm hoa. Không ngờ, cái đuôi dài và to của Ado lúc này lại trượt tới, quấn quanh trâm hoa, đẩy nó sang một bên. Mễ Lam tiến lên vài bước, vươn tay cầm lấy, cái đuôi của Ado đã đẩy trâm hoa ra xa hơn.

Mễ Lam cau mày, cô cảm thấy tên sắc thú này đang đùa giỡn mình. Quay đầu nhìn Ado, hiện giờ đang ăn rất vui vẻ, như thể hắn không biết chuyện gì đã xảy ra ở bên này vậy. Mễ Lam thầm nghĩ: Cứ giả vờ vô tội đi! Cô lại tiến lên hai bước, lần này nắm lấy đuôi Ado trước. Cái đuôi của Ado sờ lên rất mềm mại thoải mái, nhưng nó rất tráng kiện mạnh mẽ, tay của Mễ Lam khó có thể giữ được đuôi. Sau khi cố định cái đuôi nghịch ngợm, Mễ Lam mới thuận lợi thu lại trâm hoa. Cái đuôi của Ado luồn vào dưới váy của Mễ Lam, đầu đuôi linh hoạt nhẹ nhàng quét mắt cá chân bắp chân trần của Mễ Lam, khiến cô cảm thấy ngứa ngáy. Vừa trốn, Mễ Lam vừa mắng: "Sắc thú! Còn làm loạn nữa tôi giẫm đấy."

Không biết uy hϊếp của Mễ Lam có tác dụng hay nó chơi chán nên thu đuôi quay về bên cạnh thân. Ado liếʍ môi, sau đó thân thể khẽ đảo, nằm nghiêng trên đệm, chóp đuôi khẽ lay động, trông rất thoải mái. Lúc Lúc này, người và thú bắt đầu quan sát nhau. Sau khi mắt to trừng mắt nhỏ một lúc, Ado dường như cảm thấy hơi nhàm chán, trâm hoa lại bị Mễ Lam lấy đi, vì vậy hắn dùng chân nghịch đuôi để gϊếŧ thời gian.

Mễ Lam cũng ngáp một cái, nói: “Đã khuya rồi, đi ngủ đi.” Nói xong cảnh giác nhìn Ado chằm chằm, nhưng Ado không nhúc nhích. Mễ Lam đứng dậy đi về phía chiếc giường lớn trong phòng, chính trên chiếc giường này, ngày hôm đó hắn và người phụ nữ kia đã làʍ t̠ìиɦ. Mễ Lam nghĩ nếu đêm nay hắn ngủ trên giường thì cô sẽ ngủ trên chiếc đệm đó.

Mễ Lam nằm xuống giường, thấy Ado không có ý định lại đây thì hơi thở phào nhẹ nhõm. Cô kéo chăn đắp lên người, sau đó cởϊ áσ khoác và áo nịt ngực dưới chăn, chỉ mặc váy lót bên trong. Mễ Lam nhắm mắt lại, nhưng thần kinh căng thẳng, cô nghĩ chỉ cần tên háo sắc đó làm chuyện gì bất thường, cô sẽ lao ra khỏi cửa ngay. Nửa mê nửa tỉnh, Mễ Lam đột nhiên nghe thấy một giọng nói nhàn nhạt nói: "Giống như một con chuột xám nhỏ."