Nhìn mặt trời dần lặn về phía Tây, lòng Mễ Lam cũng như chìm xuống đáy vực, cô tràn đầy lo sợ đối với những gì sắp xảy ra, nhưng cô phải đối mặt với nó. Mễ Lam không biết mỗi bước mình đi là đúng hay sai, chỉ có thể mò mẫm tiến về phía trước. Sau khi mặt trời lặn, Bella đến như đã hẹn, cô khẩn trương hỏi Mễ Lam: “Đi thôi, đã sẵn sàng chưa?”
Mễ Lam gật đầu, liền nhìn thấy thiếu niên nãy giờ vẫn lặng lẽ đứng ở một bên. Cô thở dài, đưa ổ bánh mì và hai cây xúc xích còn lại trong ba lô cho cậu bé, đồng thời nói: “ Tôi chỉ có bấy nhiêu đồ ăn thôi, cậu giữ lại đi, nếu ở đây không sống được cậu có thể đến lâu đài tìm tôi. Đương nhiên, nếu tôi có thể thuận lợi được ở lại, nếu cậu có thể tìm được một công việc ở đó, thì sẽ tốt hơn bây giờ."
Thiếu niên hừ lạnh một tiếng, lộ ra một loại trưởng thành không hợp tuổi tác. Chỉ nghe cậu ta nói: " Cô cho nơi đó là chỗ nào? Nơi thu nhận dân tị nạn sao? Tôi chưa từng thấy qua như người đần như cô, bị bán còn giúp người ta đếm tiền." Cậu ta nói xong, không khách khí giật đồ ăn trong tay Mễ Lam.
Mễ Lam lại thở dài, cô cũng đầy hoang mang về tương lai, nhưng cô không còn lựa chọn nào khác. Mễ Lam liếc nhìn Bella, ra hiệu cô đã sẵn sàng. Bella nắm tay Mễ Lam và nói: “ Tôi đưa cô ra khỏi thị trấn, theo sát tôi và cố gắng đừng gây ra bất kỳ tiếng động nào nhé”.
Mễ Lam đáp lại, cùng Bella rời đi. Lúc này, thiếu niên đột nhiên nói: " Các cô đi trước, tôi xa xa đi theo phía sau, nếu có xảy ra chuyện gì, tôi sẽ thông báo cho các cô."
Mễ Lam nhìn thiếu niên đầy biết ơn rồi cúi người cùng Bella rời đi. Giống như những gì Bella đã nói, người dân trong thị trấn đã tập trung tại quảng trường, vì vậy một đường này họ đi coi như thuận lợi. Chỉ là mấy lần suýt nữa bị phát hiện, may mà trời tối, mọi người nhìn không rõ, Mễ Lam thoạt nhìn cũng không quá nổi bật. Hơn nữa, mọi người đều quan tâm đến lễ kỷ niệm, khi nhìn thấy Bella, họ chỉ gật đầu rồi rời đi.
Dọc đường đi tới cửa trấn không có bất kỳ nguy hiểm nào, Bella dừng lại nói: "Tôi chỉ có thể mang cô tới nơi này, đây là lối ra phía đông nam trấn, lúc trước cô tới là đường này. Ở đây chỉ có một đường dẫn thẳng đến lâu đài Milo, rất ít người trong thị trấn sẽ đi con đường này, cô có thể yên tâm đi. " Nói đến đây, cô ấy dừng lại một chút, rồi tàn nhẫn nói: "Cho dù là như vậy, cô không thể xem nhẹ. Trên ngọn núi có sói nên cô phải chạy nhanh hơn. Nhưng nó không quá đáng sợ, cô chỉ cần vào phạm vi của lâu đài, bầy sói sẽ không xâm nhập vào lãnh thổ của chủ nhân lâu đài."
Mễ Lam nuốt nước miếng một cái, sau đó run giọng nói: "Cảm tạ cô, nếu như có thể thuận lợi lưu lại, tôi sẽ rất cảm ơn cô."
Bella nghe vậy cười khổ nói: "Chuyện này chúng ta nói sau, chúc lên đường bình an, thay tôi đi chào hỏi chủ nhân lâu đài." Nói xong, cô ấy vẫy tay với Mễ Lam.
Nhìn con đường núi tối om, Mễ Lam hít sâu một hơi rồi bắt đầu chạy thật nhanh. Nói thật ra thì Mễ Lam thể thao rất kém, cô cảm thấy quãng đường mình chạy hôm nay gần như nhiều hơn mười mấy năm cộng lại. Nghĩ đến tiếng gió rít bên tai, cô mệt đến khó thở. Nhưng cô một khắc cũng không dám dừng lại, sợ chạy quá chậm sẽ bị sói bắt. Mễ Lam nghĩ đến trận mưa đêm qua, bây giờ dường như còn sợ hơn cả lúc đó.
Đường núi dài dằng dặc phía trước như không có điểm kết thúc, nếu không phải ban ngày cô đi qua một lần, cô còn tưởng rằng mình gặp phải quỷ đυ.ng tường, chỉ đi lòng vòng tại chỗ mà thôi. Nghĩ đến hai chữ ma quỷ, cô không khỏi rùng mình. Đôi mắt đỏ như máu kia lại hiện ra trước mắt cô, cùng với đó là cánh cửa vừa dày vừa nặng không thể mở ra. Lâu đài cổ đó có thực sự là nơi dung thân thích hợp sao? Nghĩ đến đây, bước chân Mễ Lam dần dần chậm lại, thân thể tựa hồ đã đến cực hạn, chạy không nổi nữa. Đúng lúc này, một tiếng hú dài từ đằng xa truyền đến, Mễ Lam sợ run lên, lê đôi chân nặng trĩu, liều mạng chạy.
Khi cánh cổng lâu đài Milo một lần nữa xuất hiện trước mặt Mễ Lam, cô đã không kìm được nước mắt. Chỉ trong hai ngày, cô đã trải qua quá nhiều, lúc này Mễ Lam mới nhận ra mình là một người kiên cường như vậy, hóa ra kiên cường lại là thứ do số phận ép buộc.
Mễ Lam chạy tới đập mạnh vào cổng thành nặng nề, đột nhiên cô có ảo giác, giống như mình lại trở về đêm qua. Giống như trong phim, cô gặp phải một vòng lặp vô tận, dù có vùng vẫy chạy trốn thế nào, cô vân sẽ quay lại cửa tòa lâu đài này dùng sức đập.
Cửa thành "kẹt kẹt" được mở ra từ bên trong, khuôn mặt u ám của Maxwell tiên sinh lại xuất hiện sau cửa. Lần này Mễ Lam nhìn thấy ông ta, chỉ cảm thấy rất thân thiết, hoàn toàn không có cảm giác kinh hãi như lần trước. Maxwell tiên sinh cau mày tỏ vẻ không vui, như thể ông không hiểu tại sao người phụ nữ này lại quay lại, lại một thân chật vật như vậy. Buổi sáng rõ ràng cô đã thu dọn sạch sẽ quần áo đi ra ngoài, không ngờ nửa đêm lại lôi thôi lếch thếch như đêm qua đến gõ cửa.
Mễ Lam không quan tâm đến cảm xúc của Maxwell tiên sinh, vội vàng nói: “Ông có thể để tôi vào trước được không?”
Maxwell tiên sinh có chút không vui, lạnh lùng nói: "Tối nay trời không mưa, Mễ Lam tiểu thư."
Mễ Lam nghe ông ta nói mà ngượng ngùng, nghĩ ông không vui cũng có nguyên nhân, sáng nay người ta lịch sự mời cô ở lại lâu hơn, nhưng cô không chịu, bây giờ nửa đêm lại gõ cửa, đổi lại là ai cũng không vui vẻ. Đột nhiên, cô nghĩ đến chuỗi trâm hoa mà Bella đưa cho cô trước đó, vừa định lấy ra thì người phụ nữ lạnh lùng đó lại xuống lầu, ghé vào tai Maxwell tiên sinh thì thầm vài câu. Mọi thứ vẫn y hệt như đêm mưa hôm qua, Mễ Lam lại rơi vào trạng thái hoảng hốt.
Sau khi người phụ nữ nói xong, Maxwell tiên sinh để Mễ Lam vào như đêm qua, rồi mọi chuyện như lặp lại. Daisy nhìn thấy Mễ Lam thì sửng sốt, sau đó vui mừng nói: "Mễ Lam tiểu thư về rồi? Thật tốt quá!" Cô ấy không có vẻ gì là đang giả vờ vui mừng, Mễ Lam đột nhiên cảm thấy xấu hổ, không biết mình trở lại có gì đáng vui mừng.
Vẫn là phòng ngủ ngày hôm qua, Mễ Lam vào phòng đi tắm đã quen rồi. Daisy lấy chiếc áo khoác bị rách của Mễ Lam đi giặt sạch, đến cả lọ thuốc trị thương vẫn là lọ thuốc hôm qua. Lúc này Mễ Lam cũng không quan tâm có người nhìn trộm qua gương hay không, cô đứng trước tấm gương lớn trong phòng tắm cẩn thận kiểm tra vết thương của mình.