Ta đến Hiền Ninh cung thỉnh an hoàng hậu. Mấy ngày không gặp, không ngờ dung nhan nàng đã tiều tụy đến vậy. Ta nắm bàn tay tái nhợt của nàng, nhất thời nghẹn ngào, nói không ra tiếng.
Nàng khẽ cười khổ: "Bình thường ngươi nói năng rõ ràng rành mạch, sao hôm nay lại cứ ấp úng như vậy? Ngươi cũng cho rằng mệnh của bổn cung sắp hết rồi sao?"
Ta lấy ống tay áo lau nước mắt, nhẹ giọng mở miệng an ủi nàng: "Nương nương đừng nói lời xui xẻo. Chẳng qua người chỉ bị bệnh thôi, uống mấy thang thuốc là lại tốt lên mà, sao lại nản lòng như thế?"
Nàng cố gắng chống đỡ muốn ngồi dậy, nhưng không đủ sức lực. Nàng lại chán nản nằm xuống: "Bệnh ở trên người bổn cung, ai có thể hiểu hơn bổn cung? Ngươi nói xem, làm gì có người mẹ nào mất con mà có thể sống tiếp chứ?"
"Bệ hạ yêu nương nương, hài tử, sau này sẽ còn có thể có lại."
Nàng rưng rưng lắc đầu: "Sẽ không, sẽ không. Tâm của ta đã c.h.ế.t, thân thể cũng đã c.h.ế.t. Hậu cung này lấy mạng người, ta sẽ không ở lại.”
Khi nói ra lời này, sắc mặt của nàng đã trắng bệch, khiến lòng ta hoảng hốt. Nhìn hốc mắt hãm sâu cùng màu da vàng sậm của nàng, lòng ta lạnh đi.
Mọi người trong cung đều cô đơn buồn bã, ta cũng không kiềm được lòng mình, nhưng nàng dường như đang cố ép mình nói ra hết những điều trong lòng.
"Ta chỉ hận nếu ta rời đi, bên cạnh bệ hạ sẽ không còn người tri kỷ. Tất cả mọi chuyện ta đều có thể buông bỏ, chỉ có bệ hạ là ta thấy lo lắng."
"Thật ra, trong lòng bệ hạ vẫn có ngươi. Nhiều năm nay, ta thấy ngươi cũng là người tốt. Sau này, ngươi ngàn vạn lần phải kính trọng hắn, yêu hắn, đừng để bệ hạ lẻ loi hiu quạnh."
Cảnh Xuân năm thứ năm Đông nguyệt, hoàng hậu Trịnh Vạn Hoa hoăng, cả cung đều thương tiếc.
Một nữ tử như nàng, xuất thân danh gia vọng tộc, trời sinh thục nữ, lại cũng bạc mệnh như thế, mà ta cũng chỉ là con gái của người bán cá, lại có tài đức gì mà có thể ở trong cung chỉ lo thân mình?
Những lời Hoàng hậu nói với ta hôm đó làm ta kinh sợ hãi hùng. Trong lòng Mạnh Tuyền Trọng có ta sao? Sao lại thế được chứ? Ta là người của Tề vương phủ, một người âm thầm giữ đạo hiếu cho Tề vương, hắn có lục cung với bao nhiêu là mỹ nhân, trong lòng hắn sao có thể có ta?
Lại là một cuối tháng sáu, ta phân phó mọi người sớm đóng cửa Khởi Nhân cung, một mình châm lửa chậu than trong tẩm điện.