Năm Cảnh Xuân thứ hai, sau muôn vàn đau đớn, ta hạ sinh hài tử của ta và Tề vương. Là một bé trai. Hoàng đế tự mình đặt tên, Mạnh Thành Kế.
Tháng chín năm đó, Trần thái phi qua đời, Linh An quận chúa được đưa đến Khởi Nhân cung nuôi dưỡng. Trịnh hoàng hậu thỉnh chỉ sắc phong ta từ quý nhân lên tới quý tần.
Ta trở thành nữ tử mà toàn bộ hậu cung người người hâm mộ, tuổi còn trẻ đã có một trai một gái, thật có phúc khí.
Chỉ có ta biết, phúc khí như vậy làm ta nơm nớp lo sợ như đi trên băng mỏng.
Ta vẫn theo khuôn phép, cẩn thận từng lời nói, mỗi hành động. Ngày thường không đi ra ngoài nửa bước, cũng không kết giao thêm một người. Ta biến Khởi Nhân cung thành một tòa tháp sắt. Trong tháp, là ta và hai hài tử của Tề vương.
Ta sẽ dành cả cuộc đời mình để bảo vệ hai đứa trẻ này.
Hậu cung của Mạnh Tuyền Trọng không có nhiều con nối dõi lắm, chỉ có ba nam sáu nữ, cho nên hắn cực kỳ yêu thích Thành Kế. Theo lời của các ma ma lớn tuổi nói, bệ hạ sở dĩ đặc biệt coi trọng Thành Kế là bởi vì Thành Kế lớn lên rất giống tiên hoàng, mà tiên hoàng là người Mạnh Tuyền Trọng kính trọng nhất trên đời.
Thật ra chỉ có ta biết, Thành Kế và Tề Vương mới là giống nhau nhất. Mà Tề Vương cùng Tiên Hoàng cũng có bảy tám phần giống nhau. Cho nên, nói Thành Kế rất giống Tiên Hoàng cũng không sai.
Bởi vì có Thành Kế và Linh An, Khởi Nhân cung trở nên náo nhiệt hẳn lên. Hai đứa trẻ càng lớn lên, bi thương của ta cũng từng chút một tan đi.
Cả đời rất dài, tinh thần ta cũng không thể luôn sa sút. Mỗi khi ta nhíu mày, Linh An cũng bắt chước theo nhíu mày. Nàng xinh đẹp hoạt bát như vậy, ta không thể để cho nàng trở thành một nữ tử thương tâm trong hậu cung.
Vì thế, ban đêm ta đọc sách, ban ngày cùng tỷ đệ bọn họ chơi đùa, thả diều giấy, cắt hoa để dán lên cửa sổ, đá cầu. Khắp Khởi Nhân cung đều là tiếng cười nói vui vẻ.
Có một lần, ta đá cầu quá mức chuyên chú, không biết Mạnh Tuyền Trọng đứng ở cửa cung đã bao lâu. Đến khi ta phát hiện ra, khóe mắt hắn đều là ý cười mông lung.
Ta mồ hôi đầm đìa, ngực thở hổn hển, định thay quần áo sạch sẽ rồi gặp hắn. Hắn lại cúi đầu dịu dàng nói: "Vừa rồi, cứ như trẫm đã thấy lại nàng của ngày đầu chúng ta gặp gỡ."
Thấy trong ánh mắt ta lộ vẻ ngạc nhiên, hắn lại cười nói: "Năm đó ở bờ sông ngoại thành phía tây, trẫm và Tam đệ câu cá, nàng đột nhiên một thân trang phục nam tử xuất hiện, đi theo tam đệ lanh lợi gọi "Trọng ca", nàng còn nhớ không?"