Sau khi tất cả cung nữ thái giám đều lui ra ngoài, trong tẩm điện chỉ còn hai người là ta và hắn.
Thừa dịp hắn quay người uống trà, ta quỳ rạp xuống đất, lần này hắn không thể ngăn cản ta.
"Bệ hạ", ánh mắt của ta rơi xuống bụng mình: "Đa tạ ngài đã bảo vệ mẫu tử chúng ta chu toàn."
Ngón tay cầm tách trà của hắn khẽ run vài cái, một tia u sầu hiện lên trên hai hàng lông mày thanh mảnh của hắn.
Hắn đặt chén trà xuống, khẽ thở dài một tiếng, rồi khom lưng đỡ ta đứng lên, trong giọng nói rẫy đầy cảm giác buồn phiền và áy náy: "Nếu không phải tại trẫm, Tam đệ cũng sẽ không…"
Dưới ánh nến yếu ớt trong tẩm điện, ánh sáng và bóng tối đan xen mơ hồ, người đường đường là Hoàng đế, thế nhưng câu nói trong miệng lại chẳng thể có dũng khí nói hết.
Nước mắt ta cũng tuôn trào lên hốc mắt, nhưng ta vẫn đoan trang nhàn tĩnh cười như trước: "Đó là lựa chọn của Tề vương, cũng là vận mệnh của Tề vương phủ, bệ hạ không cần phải tự trách."
Triều đình rối ren, năm nhi tử của tiên đế tranh nhau đoạt vị, Tề vương Mạnh Tuyền Thành ủng hộ lập thái tử Mạnh Tuyền Trọng, ba Vương gia còn lại thì lập thành một phe phái.
Bảy ngày trước, vì cứu Thái tử đang gặp nguy hiểm, Tề vương bị chém đầu ở Lan Mã Xuyên, Tề vương phủ bị tàn sát, chỉ còn có Linh An quận chúa 3 tuổi tránh thoát kiếp nạn.
Ngày hôm đó, ta thấy Tề vương chẳng thiết ăn uống gì, nên ta đã xuất phủ từ sáng sớm để tìm những con cá tươi ngon nhất từ chỗ phụ thân ta, muốn làm món canh cá mà hắn thích ăn nhất, nhưng không ngờ, đó lại là lần cuối cùng mà ta gặp hắn trong đời.
Lúc ta rời đi, mặc dù hắn mặt ủ mày chau nhưng cũng không quên hôn lên trán ta: "Ngọc nhi, chờ Thái tử ca ca xưng đế, bổn vương liền thỉnh chỉ nạp nàng làm trắc phi."
Khi đó, ta ngây ngô bĩu môi với hắn: "Ta chỉ nguyện làm thị nữ mài mực bên cạnh ngài, tôn vị trắc phi, ta không hứng thú."
Ta còn nói: "Vương gia nhất định phải chờ ta trở về, ta có một tin tốt muốn nói cho ngài biết."
Nhưng mà, chờ đến lúc ta trở lại Tề vương phủ, đập vào mắt ta là máu chảy thành sông, x.ác c.h.ế.t vương vãi khắp nơi, Vương phi, Thế tử, quản gia, nô bộc, không một ai may mắn thoát khỏi, không một người nào sống sót.
Con cá trong tay ta rơi xuống đất, dường như nó cũng bị mùi máu tươi khắp phủ dọa đến hoảng sợ, liều mạng nhảy nhót chạy trốn, ta sững sờ nhìn nó, rồi đột nhiên ôm lấy nó, lảo đảo chạy tới bên hồ sen ở hậu viện, đem con cá đáng thương kia ném xuống nước.
Con cá sống sót sau đại nạn làm kinh động đến lá sen trong hồ, bỗng nhiên, có một tiểu cô nương ở phía sau lá sen ló ra cái đầu run lẩy bẩy.
Dường như tiểu cô nương bị dọa sợ đến choáng váng, môi xanh tím, sắc mặt tái nhợt, nàng muốn mở miệng nói chuyện với ta, nhưng hàm răng run rẩy và ánh mắt đã trở nên đờ đẫn, cuối cùng chỉ "oa" khóc lên thành tiếng.
Không ai biết vì sao Linh An quận chúa có thể tránh được kiếp nạn, có lẽ là có nô bộc trung thành thấy hồ sen lá rộng rễ sâu, đem thân hình nhỏ nhắn của nàng giấu ở đây, Tề vương và Tề vương phi ngày xưa đối xử với hạ nhân hào phóng, bao dung nên nô bộc trong phủ đều nguyện lấy thân báo đáp.
Ta run rẩy ôm nàng cuộn thành một khối trong phủ, khóc lóc thảm thiết, lúc này có một đội ngũ khổng lồ xông vào vương phủ, cầm đầu là Thái tử Mạnh Tuyền Trọng, trên người đầy máu tươi, nước mắt vẫn còn chưa khô.
Hắn mang đến một tin khác khiến ta c.h.ế.t tâm tuyệt vọng, Tề vương —— Người mà ta yêu sâu sắc, đã qua đời.