Chương 7

“Nhưng ngươi cảm thấy còn có cái gì thảm hơn việc ta còn trẻ như vậy đã bị hủy dung, vừa mang thai lại còn suýt chút nữa chết cóng trong đống tuyết không?”

“…”

Tưởng tượng như vậy, đúng là nàng rất thảm.

Cơ thể mệt mỏi, giống như là rỉ sét vậy. Khuôn mặt Thẩm Nguyệt bị băng vải bọc thành một cái bánh chưng lớn.

Nàng đưa tay lên muốn cởi ra.

Nha đầu vội vàng ngăn cản, nói: “Cô nương không thể được, vết thương còn chưa lành mà!”

“Ta chỉ nhìn thôi”.

Nha đầu nói: “Cô nương có thai, mới hơn hai tháng, thai còn chưa ổn định, lỡ cô nương hoảng sợ quá độ không nói, còn dọa đứa bé thì sao?”

Thẩm Nguyệt trợn trắng mắt, sắp thở không ra hơi: “Ta phát hiện ngươi là đại phu không biết an ủi bệnh nhân nhất lịch sử!”

Uống thuốc xong, Thẩm Nguyệt ở trong phòng một mình, đầu óc hơi hỗn loạn.

Não bộ đã hồi phục, nhưng đột nhiên tràn vào quá nhiều hình ảnh, nàng bị lag.

Cảnh tượng ở phủ tướng quân quay trở lại, khiến Thẩm Nguyệt khó tiếp ứng.

Nàng chỉ nhớ được chuyện trong ba tháng kể từ khi gả vào phủ tướng quân, những chuyện của ba tháng trước đó, nàng đã quên hết.

Nhưng chỉ ba tháng này cũng đã đủ khiến nàng khó tiêu hóa rồi.

Hóa ra nàng biến thành bộ dạng như bây giờ là do Liễu Mi Vũ hại.

Là nàng ta hủy hoại dung mạo của nàng, còn đuổi nàng ra khỏi phủ.

Hóa ra Thẩm Nguyệt đã chết rét từ lâu, mới để nàng nửa đường thay thế.

Mà Tần Như Lương lại chán ghét, lạnh nhạt nàng, mới kết hôn ba tháng đã cưới tiểu thϊếp. Nếu hắn ta thích Liễu Mi Vũ như vậy, sao còn có con với nàng?

Đáng thương cho Thẩm Nguyệt yêu hắn ta hết lòng hết dạ, cuối cùng đổi lấy một kết cục như vậy.

Thẩm Nguyệt tức giận vỗ đùi, thầm nghĩ, ta sẽ diễn tiếp vở kịch này!

Dù gì trước khi chuyển kiếp nàng cũng là minh tinh hạng A!

Nếu đã là minh tinh hạng A, nhất định phải diễn đến tập cuối mới có thể hết vai, đây là quy tắc!

Nghe nha đầu nói, vết thương trên mặt nàng quá sâu, dù tương lai khỏi được thì cũng sẽ để lại một vết sẹo.

Sáng sớm ngày hôm đó, con đường bên ngoài náo nhiệt, tiếng khua chiêng gõ trống không ngừng.

Nha đầu chạy ra ngoài xem xong, về thổn thức nói: “Bây giờ không biết là nhà nào cưới tân nương, tổ chức vô cùng long trọng!”

Nàng ta còn nói: “Dân chúng trên đường đều đi theo đội chiêng trống xem tân nương, tân lang rồi!”

Ha ha ha, còn có thể là ai nữa chứ, đương nhiên là Tần Như Lương thành hôn lần thứ hai rồi. Nàng có thể bấm ngón tay tính được ngày đó.

Lúc này, bên ngoài tiểu viện có tiếng nói, có vẻ người đó đang nói chuyện với đại phụ ở tiền đường, tiếng nói chuyện truyền tới hậu viện.