Ai cũng làm việc vì chủ nhân của mình, Triệu thị trước đó tuy không phải người của Thẩm Nguyệt nhưng rất suy nghĩ cho đứa bé trong bụng nàng.
Tướng quân không muốn đứa bé, bà ta sẽ làm mọi cách để giữ đứa bé trong bụng Thẩm Nguyệt.
Hương Phiến đưa đại phu rời đi, Thẩm Nguyệt tiếp tục nhắm mắt hưởng thụ ánh sáng mặt trời. Ánh sáng ấm áp phủ lên người nàng, tạo ra một lớp ánh kim.
Gió nhẹ khẽ thổi qua mấy sợi tóc của nàng, giống như nhuộm vàng sợi tóc. Nếu không phải gương mặt trắng tinh của nàng dính vết sẹo dữ tợn thì trông cũng rất mê người.
Triệu thị cho rằng, nếu công chúa không bị hủy dung thì tâm tính này của nàng nên được tướng quân sủng ái mới phải.
Chỉ trách lúc trước công chúa có chút ngốc nghếch, quá chấp nhất với tướng quân.
Haiz, chuyện cũ bỏ qua vậy.
Thẩm Nguyệt thấy Triệu thị thở dài, khẽ nở nụ cười, nói: “Nếu đã là đồ của ta, ta có cho chó ăn thì cũng đâu đến phiên nàng ta há mồm ra đớp chứ?”
Muốn chơi nàng ta thì thiếu gì cách?
Liễu Mi Vũ ăn như thế nào, Thẩm Nguyệt sẽ để nàng ta khóc chảy đến cả máu để nôn ra.
Phủ tướng quân to lớn, Thẩm Nguyệt gần như cả ngày không gặp Tần Như Lương.
Lúc Tần Như Lương ở nhà thì đa số thời gian là dính với Liễu Mi Vũ.
Thẩm Nguyệt không đi quấy rầy cuộc sống nam nữ của họ, Tần Như Lương cũng mặc cho nàng tự do hành tẩu trong phủ.
Thẩm Nguyệt vẫn phải đi ra ngoài viện hít thở không khí.
Tiết trời dần ấm lên, hậu hoa viên dạt dào ý xuân, cảnh xuân tươi đẹp.
Xuân sắc trong vườn lan tỏa khắp nơi.
Hôm ấy, Thẩm Nguyệt đi dạo trong hậu hoa viên.
Nàng mặc áo dài màu be có thêu nhánh dây leo ở góc, cổ áo cao cùng hai hàng cúc lộng lẫy đi khắp đường viền cổ áo, tôn lên dáng người cao và mảnh mai của nàng.
Thân thể Thẩm Nguyệt có chút gầy gò, vẫn chưa lộ bụng.
Đây rõ là áo cũ, nhưng mặc trên người nàng lại hiện ra khí chất cổ điển và uyển chuyển, xinh đẹp tự nhiên.
Nếu nàng không bị hủy dung.
Vết thương trên mặt đã khỏi, lớp da non màu hồng phấn nhìn vô cùng chói mắt.
Trong lúc mang thai, Thẩm Nguyệt tự nhiên không thể tô son điểm phấn, mà nàng cũng không thích những thứ ấy.
Trong lúc đi lại ở phủ tướng quân, nếu lúc nào cũng có thể dùng gương mặt này để dọa Tần Như Lương và Liễu Mi Vũ thì cũng là một chuyện lí thú.
Bây giờ cả hai cố gắng không gặp mặt nàng, đến thời gian dùng bữa cũng dịch đi một chút.
Trước khi ra cửa, nàng tiện tay mở hộp nữ trang ra, bên trong không phải trang sức tuyệt đẹp mà là phấn phụ tử mới mài trước đó không lâu.
Triệu thị thấy nàng lười biếng dựa vào bàn trang điểm, tiện tay lấy ngón út móc một ít bột phấn ra.
Nghe nói Liễu Mi Vũ thường đánh đàn thưởng xuân trong đình bên hồ.