Tề phi lau nước mắt: “Ngay từ đầu thần thϊếp cũng cảm thấy không ổn thỏa rồi, nhưng lời nói của thần thϊếp không có phân lượng, cũng không tiện nói gì”.
Thái hậu nói: “Làm gì có đạo lý ấy, hậu cung này đâu đến lượt nàng ta vênh váo! Hôm nay ta phải xem xem, rốt cuộc nàng ta vô pháp vô thiên đến mức nào!”
Sau đó Thái hậu dẫn theo cung nhân, định hùng hổ đi tới cung Thái Hòa, đòi xử lý mẹ con Thẩm Nguyệt.
Tề phi tỏ ra đề phòng: “Thái hậu, cung Thái Hòa đó có cá sấu xung quanh, e là sẽ làm Thái hậu sợ. Chi bằng gọi mẹ con Tĩnh Nguyệt tới cung của thần thϊếp, đến lúc đó muốn xử lý thế nào đều do Thái hậu định đoạt”.
Cung Thái Hòa dù thế nào cũng là cung Thái Hòa, không phải nơi ở của Tề phi. Chỉ khi nào gọi người tới cung của nàng ta, nàng ta mới có thể muốn gì được nấy, lại thêm Thái hậu chống lưng, nàng ta có thể mạnh tay trừng phạt mẹ con Tĩnh Nguyệt.
Thái hậu ngẫm nghĩ, cảm thấy đề nghị của Tề phi rất thỏa đáng bèn sai người tới cung Thái Hòa truyền chỉ.
Tất nhiên Thẩm Nguyệt biết sự việc của Tề phi còn chưa kết thúc, nàng ta nhất định sẽ còn đến vào mấy ngày này.
Việc nàng ta lôi cả Thái hậu ra cũng nằm trong dự đoán của Thẩm Nguyệt, dù sao thì Tề phi vẫn luôn khiến Thái hậu vui vẻ. Tải ápp ноlа để đọc full và miễn phí nhé.
Thẩm Nguyệt cũng không có chút hảo cảm nào đối với Thái hậu, tại sao phải giữ thể diện cho bà ta, dẫn theo Bắp Chân tới cung của Tề phi mặc cho hai người họ chà đạp?
Đầu óc Thẩm Nguyệt chưa bị úng nước.
Thế nên sau khi cung nhân tới cung Thái Hòa truyền chỉ, Thẩm Nguyệt coi như không nghe thấy. Đừng nói là dẫn theo Bắp Chân tới cung Tề phi, nàng thậm chí còn không ra khỏi cung Thái Hòa nửa bước.
Thái hậu đợi tới đợi lui mà không thấy người đến, tới khi hỏi lại mới biết Thẩm Nguyệt kháng chỉ, vô cùng giận dữ. Tề phi ở bên cạnh châm dầu vào lửa: “Tĩnh Nguyệt kia đúng là gan to bằng trời, nàng ta dám chống lại cả ý chỉ của Thái hậu! Rõ ràng là không coi Thái hậu ra gì mà!”
Thái hậu cũng không thể kiên nhẫn tiếp tục đợi trong cung Tề phi được nữa, lập tức dẫn cung nhân tới cung Thái Hòa.
Phen này khỏi cần Tề phi ra tay, Thái hậu tự khắc sẽ xử lý hai mẹ con tiện nhân kia, Tề phi cũng đi cùng bà ta, đi theo còn hóng chuyện nữa chứ.
Người trong cung Thái Hòa ai nấy mất hồn mất vía, một khi Thái hậu đến, đừng nói là Thẩm Nguyệt và Bắp Chân, đến cả các cung nhân cũng phải chịu trận.
Thể nên đoàn người của Thái hậu còn chưa tới Thái Hòa cung, tên thái giám trông chừng đã Với vội vàng vàng tới trước mặt Thấm Nguyệt hoảng loạn nói: “Tĩnh Nguyệt ‹ ông chúa, phen này biết phải làm sao đây, Thái hâu và Tâ phí nương nương đang dẫn người đi về phía bên này rồi! Công chúa nhận sai với Thái hậu đi, chưa biết chừng sẽ được khoan hồng…”
Thôi thị lạnh lùng đáp: “Nên làm thế nào còn đến lượt ngươi dạy công chúa sao? Lùi xuống nên làm gì thì cứ làm Vậy đi”
Thái giám bất lực, đành phải lui xuống.
Thôi thị còn bình tĩnh chứ Ngọc Nghiên và Tiểu Hà ở bên cạnh đã cuống lắm rồi.
Mà Thẩm Nguyệt và Bắp Chân không hề tỏ ra lo lắng.
Thẩm Nguyệt điềm tĩnh nói “Xuống phòng bếp lấy cây rìu thường dùng để bổ củi tới đây.”
Tiếu Hà vừa nghe thấy, suýt nữa đã quỳ xuống: Công, công chúa, người định chém Thái hậu ư? Không thế làm như Vậy được, công chúa nhất định phải bình tĩnh!
Thấm Nguyệt liếc mắt nhìn nàng ta, bật cười: “