Chương 4: Nàng Ấy Là Thuốc Giải Dược Biết Đi.

Hắn, tung hoành sa trường, quyền khuynh thiên hạ, từ xưa đến nay vẫn luôn là sự tồn tại chí cao vô thượng, hắn có khi nào mà bị người khác nhục nhã như vậy?

Một tiểu nha đầu nhỏ nhoi, vậy mà lại đem hắn đè xuống đất, tuỳ ý nhục nhã hắn như vậy!

Dựa vào ý chí kiên cường, Chiến Khuynh Thành giơ tay lên chụp lấy mắt cá chân của Phượng Cửu Nhi rồi kéo thật mạnh.

Phượng Cửu Nhi kêu lên một tiếng, bang một cái, ngã mạnh vào người hắn.

Khi hai thân ảnh va vào nhau, Chiến Khuynh Thành chỉ hơi nhíu mày, nhưng khuôn mặt nhỏ của Phượng Cửu Nhi lại hiện lên vẻ đau khổ.

Đau quá!

Nam nhân nhìn tuyệt sắc khuynh thành này, ai nhìn thấy cũng phải sững sốt, không ngờ rằng, trên người hắn lại tràn đầy cơ bắp như vậy.

Đυ.ng một cái, giống như là đυ.ng vào tường đồng vách sắt vậy.

Tuy nhiên, vào lúc đau đớn tột cùng đó, nàng nhìn thấy vết máu đang chảy xuống trên khoé môi hắn.

Hoá ra, hắn không chỉ bị hạ dược mà còn bị trọng thương!

Vừa nghĩ một chút, nàng dùng sức chưởng vào ngực hắn một cái đẩy hắn ra ngoài.

Chiến Khuynh Thành mặc kệ một chưởng kia, xoay người đè nàng dưới thân, hậu quả của việc mạnh mẽ đột phá huyệt đạo chính là lý trí hoàn toàn bị dược tính khống chế.

Cúi đầu xuống, hắn cắn vào đầu vai nàng.

“Ưm…” Đau quá! Chết tiệt! Vậy mà dám cắn vào vai nàng.

Cầm thú!

Năm ngón tay của Phượng Cửu Nhi nhắm tới tử huyệt của Chiến Khuynh Thành mà chưởng tới.

Vào thời khắc sắp chưởng xuống, đột nhiên nàng có chút không đành lòng.

Hắn đã bị trọng thương lại còn bị hạ dược, hành động lúc này của hắn hoàn toàn không phải ý muốn của hắn.



Nhưng nếu một chưởng này của nàng rơi xuống tử huyệt của hắn, cho dù không lấy được mạng hắn thì e rằng cũng đem hắn phế đi rồi!

Chỉ do dự một chút như vậy, bả vai đau nhức, cái tên này…vậy mà thật sự hút máu nàng!

Trên người một trận đau đớn, thật vất vả Phượng Cửu Nhi mới lấy lại được một chút sức lực nhắm tới cổ nam nhân chưởng xuống.

Nhưng nàng căn bản không có cơ hội thành công, nam nhân tuỳ ý giam cầm đôi tay nàng đem nó ấn lêи đỉиɦ đầu.

Hắn sức mạnh kinh người, Phượng Cửu Nhi đến một cơ hội phản kháng cũng không có.

“Ưm…”

Đôi môi mỏng của hắn một đường đi xuống, tựa hồ đối với nàng quyến luyên không thôi.

Máu của nàng có thể áp chế cổ độc trong người hắn!

Phượng Cửu Nhi nhanh chóng phát hiện ra điểm này trong tuyệt vọng, hiện tại chính bản thân mình lại biến thành thuốc giải dược biết đi của hắn!

Đáng chết! Muốn nàng giải độc, cũng nên hỏi một chút nàng có nguyện ý hay không chứ?

“Aaaa! Đừng chạm vào……ngươi……tên khốn này!”

Phượng Cửu Nhi cắn cắn môi, mới vừa xuyên qua nơi này, ý thức cùng thân thể này vẫn chưa thể thích ứng tốt được.

Một cơn phiền muộn ập tới, nàng nghiêng đầu ngất đi.

Nam nhân trên người vẫn như cũ bị cổ độc khống chế ý thức, hắn đem thân thể nhỏ bé này giam cầm dưới thân, tuỳ ý xâm nhập……

….….

Không biết đã qua bao lâu, màu đỏ đậm trong đáy mắt Chiến Khuynh Thành dần dần tan đi.

Mây đen đã tan đi, trăng sáng xuất hiện, đã trôi qua nửa đêm.

“Vương gia, tên sát thủ sau khi trốn vào Phượng phủ đã biến mất một cách thần bí…” Ngự Kinh Phong đứng ở trước cửa động, không dám hé mắt nhìn xung quanh.



Trên mặt đất bên cạnh hàn đàm trong hang động, một nữ tử đang hôn mê, nàng đang khoác trên người một chiếc áo choàng của nam tử, và cơ thể dưới chiếc áo choàng rõ ràng là trần như nhộng.

Môn chủ muốn cô nương này nhưng mà khuôn mặt của cô nương này… hình như không quá xinh đẹp.

Chiến Khuynh Thành không nói lời nào, nắm lấy bàn chân trái mảnh khảnh của Phượng Cửu Nhi, có một thứ gì đó, bị hắn chụp vào chân nàng.

Lúc sau, hắn đứng lên, đi ra ngoài hang động.

Ngự Kinh Phong nhanh chóng đi theo, cung kính nói: “Vương gia, nàng ấy là Cửu tiểu thư của Phượng phủ Phượng Cửu Nhi, người hạ dược vương gia đêm qua, không phải nàng ấy.”

Phượng Cửu Nhi…. Đôi môi mỏng xinh đẹp của Chiến Khuynh Thành khẽ nhúc nhích.

Đột nhiên xoay người rời đi.

Thân ảnh mảnh mai đó, dưới ánh nắng ban mai, phong thái ung dung đến kinh người.

Chẳng trách hắn có thể trở thành tình lang trong mộng của nữ tử toàn thành, Cửu vương gia tuyệt sắc, đủ khiến bất cứ nữ nhân nào phát cuồng.

Ngự Kinh Phong nhìn đến ngơ ngác, mỗi lần nhìn đến vương gia nhà mình, liền đặc biệt dễ bị thất thần.

Cũng may, hắn miễn cưỡng hoàn hồn.

Thấy Cửu vương gia đã đi xa, hoang mang thu lại tâm tư của mình, chạy theo.

“Vương gia, vị Phượng Cửu tiểu thư kia… xử trí như thế nào?”

Chiến Khuynh Thành không nói lời nào, Ngự Kinh Phong lại nói: “Đêm qua Thái tử đến Phượng phủ, chắc là cùng Phượng gia lão gia thương lượng về việc gả nữ tử Phượng gia đi, nghe nói, đối tượng là….. Cửu tiểu thư.”

Chiến Khuynh Thành bước chậm lại, hai mắt híp lại.

Nữ tử mà hắn đã ôm qua, muốn làm thái tử phi?

Trong đầu hắn hiện lên cảnh tượng tối qua Phượng Cửu Nhi ở dưới thân mình giãy giụa một phen, thân thể hắn rõ ràng ẩn ẩn nổi lên một tia hơi thở khô nóng.

Hắn hừ lạnh: “Làm cho bọn họ từ hôn!”