Trên người Vinh hoàng hậu vậy mà lại có mùi hương giống với mùi hương tại hiện trường thiêu chết vυ" nuôi lúc đó.
Còn có đêm qua, nàng bị hắc y nhân mang đi, trên người các hắc y nhân đó cũng chính là mùi hương này.
Rốt cuộc là trùng hợp, hay là nói sau lưng còn có một tổ chức khổng lồ?
Thất thần trong chốc lát, Hoàng hậu và Tần ma ma bên kia vậy mà đã nghĩ ra đối sách.
“Cửu Nhi à, bản cung cũng rất thích ngươi, bản cung tặng ngươi một chút đồ chơi, ngươi xem có thích không.”
Vinh hoàng hậu vừa nói ra, Tần ma ma lập tức nháy mắt ra dấu với người bên dưới.
Chẳng mấy chốc, có người bưng một chiếc hộp gỗ tinh xảo tiến vào.
Hộp gỗ không to không nhỏ, trên đầu có một cái ô vuông nhỏ để có thể bỏ tay vào.
Nhưng Phượng Cửu Nhi có thể nghe rõ động tĩnh bên trong, là rắn!
Nữ nhân độc ác này vậy mà lại muốn dùng rắn để thử nàng!
“Cửu Nhi, đây là vật cưng mà bản cung nuôi dưỡng, rất thông minh sẽ không cắn người đâu, ngươi lấy nó ra xem thử đi.”
Vinh hoàng hậu nhìn chằm chằm vào đôi mắt không gợn sóng của Phượng Cửu Nhi, trên môi nở một nụ cười.
Phượng Cửu Nhi biết nếu bản thân không tự mình lấy thì nhất định sẽ bị nàng ta nhìn thấu rằng nàng đang giả ngây giả dại.
Nhưng nếu như cầm rắn, chuyện này cũng quá doạ người rồi!
Tần ma ma cũng nheo mắt nhìn chằm chằm Phượng Cửu Nhi: “Thế nào? Đến Hoàng hậu nương nương ban ân cũng không cần?”
Phượng Cửu Nhi mỉm cười: “Hoàng hậu nương nương tặng cho Cửu Nhi đồ chơi tốt, tốt lắm nha!”
Nàng thật sự bỏ tay vào trong hộp!
Vinh hoàng hậu vẻ mặt chấn động, Tần ma ma cũng là vẻ mặt không thể tin được!
Vừa rồi lúc ở bên ngoài, Phượng Cửu Nhi không phải như thế này, nhưng mà người bình thường đều có thể nghe ra được rất rõ ràng, bên trong hộp là rắn.
Nhưng Phượng Cửu Nhi thật sự bỏ tay vào trong hộp đó!
Nói nàng không phải đứa ngốc ai mà tin?
“Hoàng hậu nương nương, đây là cái gì vậy? Cửu Nhi a….., đau quá!”
Phượng Cửu Nhi đột nhiên hét lên một tiếng, tay nàng trong nháy mắt bị thu lại, tiện thể ném ra một vật màu đen hướng thẳng đến Vinh hoàng hậu trên ghế ngọc.
“Hoàng hậu cẩn thận!” Tần ma ma vốn là trung thành với Vinh hoàng hậu, vừa nhìn thấy có thứ gì đó bay về phía Hoàng hậu, bà ta lập tức lao ra chặn lại.
Vinh hoàng hậu đã nhìn rõ được thứ bay về phía mình, hoá ra là một con rắn độc đen như mực!
Phượng Cửu Nhi chết tiệt!
“Aaaa! Đau quá, đau quá đi!” Phượng Cửu Nhi giống như đã bị khϊếp sợ, từ Tuyên Hoa Điện liều mạng xông ra ngoài.
Tần ma ma chặn con rắn kia lại, thị vệ lập tức chạy đến, rất vất vả mới bắt được con rắn về.
Nhưng trên mu bàn tay của Tần ma ma đã xuất hiện thêm hai dấu răng!
“Nương nương.” Tần ma ma hai chân mềm nhũn, bùm một tiếng ngã nhào xuống đất.
Vinh hoàng hậu sửng sốt, lập tức lạnh giọng kêu lên: “Người đâu, truyền thái y, truyền thái y mau!”
Lại nhìn về phía cửa, Phượng Cửu Nhi thét chói tai đã chạy đi xa.
Vinh hoàng hậu một bụng lửa giận, nữ tử như vậy mà còn nói nàng không phải đồ ngốc sao?
Tần ma ma một hai nói nàng đang giả vờ, bây giờ nha đầu này bị doạ đến phát điên, chạy loạn khắp nơi.
Tuyên Hoa Điện của bà ta là nơi gần nhất với Ngự Tiêu Điện của Thánh thượng, lỡ đâu nha đầu điên kia chạy đến Ngự Tiêu Điện bên kia làm kinh động đến thánh giá thì việc này nên giải thích như thế nào?
“Mau! Bắt Phượng Cửu Nhi trở về cho bổn cung!” Vinh hoàng hậu vội la lên.
“Vâng!” Mấy tên thị vệ nhận mệnh, dùng tốc độ nhanh nhất đuổi theo.
Lúc này, Phượng Cửu Nhi đã lao ra khỏi cửa chính của Tuyên Hoa Điện, nhắm thẳng hướng Ngự Tiêu Điện mà chạy đến.
Dù sao thì nàng cũng là kẻ điên mà, bị rắn cắn đương nhiên sẽ chạy loạn, sợ gì chứ?
Vừa xông vào Ngự Tiêu Điện, thị vệ còn chưa kịp ngăn nàng lại, thì phía trước một bóng người nhàn nhạt vô tình đập thẳng vào mắt nàng.