Chương 6: Vui vẻ một chút !

Đồng hồ điểm 7 giờ 30, Mạc Doanh vươn vai một chút, uống nốt cốc cafe còn lại, liền đứng lên dọn dẹp mặt bàn. Nàng nhìn lại đồng hồ một lần nữa liền xách túi rời khỏi văn phòng. Hầm xe lúc này đã vắng người, Mạc Doanh rảo bước về phía xe mình, thân mình hơi dừng lại, nhìn đến bóng người có chút quen thuộc liền dừng hẳn lại nhìn nàng một chút.

Đường Vi chính là bị hỏng lốp xe, nàng tựa hồ mất kiên nhẫn gọi điện cho người đến sửa, bất quá không ai đáp ứng. Nàng suy tính một chút về taxi, nhưng không thể để chiếc xe ở đây được.. Đang bận rộn Đường Vi liền nghe thấy giọng nói thập phần lạnh nhạt phía sau :

-Hỏng bánh xe sao ?

Đường Vi đứng thẳng người, khóe mắt ủy khuất nhìn đến Mạc Doanh, cũng không trả lời, lại ngồi xuống nhìn nhìn xem xem lại chiếc xe của mình. Mạc Doanh nhếch lông mày, biểu tình định nói lại thôi, xoay người bỏ đi. Bất quá mới đi được hai bước liền nghe tiếng nam nhân bắt chuyện cùng Đường Vi :

-Tiểu Vi, hỏng bánh xe sao, có muốn đi nhờ xe không ? Mai ta sẽ tới đón em cũng được.

Đường Vi biểu hiện suy nghĩ, nàng chính là không ngờ Mạc tổng quay lại, lão bản không nhanh không chậm tới gần nàng, tựa tiếu phi tiếu nhìn nam nhân kia nói :

-Ta nghĩ Tiểu Vi đã có ta đưa về, ngươi cứ đi làm việc của ngươi a.

Nam nhân viên có chút sợ hãi nhìn nàng, cười cười một chút liền xấu hổ lui về, sau đó nhanh chóng chạy khỏi hầm xe.

Đường Vi khóe môi cười nhạt, nàng nhìn đến nữ lão bản, mở miệng :

-Ta nghĩ mình có thể tự bắt taxi về, không phiền đến lão bản.

Mạc Doanh cũng không trả lời, xoay người đi lấy xe. Được 5 phút liền quay lại, hạ cửa sổ liền hạ lệnh :

-Lên xe.

Đường Vi nhíu nhíu lông mày, bộ dáng muốn từ chối. Bất quá Mạc Doanh không cho nàng cơ hội, mở cửa xe tựa hồ muốn phát hỏa. Đường Vi biểu tình bất đắc dĩ, ân một tiếng liền leo lên xe, nhanh chóng ngồi xuống.

Mạc Doanh nhắc nàng thắt dây an toàn liền một mạch đánh xe rời đi. Đến cửa bảo vệ liền hạ cửa kính :

-Chú, xe của bạn cháu bị hỏng bánh, chú có thể gọi người tới sửa hay không ?

-Được, ta gọi liền.

-Cảm ơn chú. Cháu sẽ tạ ơn sau.

Nói xong cười cười rồi đánh xe rời khỏi công ty. Đường Vi vẫn duy trì trầm mặc, nghiêng đầu nhìn ra ngoài. Mạc Doanh một tiếng đánh vỡ không khí :

-Công việc thế nào ?

-Chạy qua chạy lại sắp xếp giầy tờ a.

-Không kiếm khách hàng sao ?

-Ah, không biết nữa. - Đường Vi nhàn nhạt trả lời, nói xong lại âm thầm líu lưỡi

Mạc Doanh nghe xong trong lòng có chút khó chịu nhưng cũng không tiếp tục hỏi nữa. Đường Vi nhìn tới điện thoại đang reo, cái tên hiện lên làm nàng cảm thấy phiền chán, không kiên nhẫn ấn từ chối cuộc gọi. Bất quá người kia liên tục gọi đến, Mạc Doanh phát cáu, không vui nhìn tới Đường Vi nói :

-nhấc máy đi.

Đường Vi nhất quyết không nhấc máy, một đường tắt nguồn máy luôn. Mạc Doanh bất đắc dĩ nhìn nàng, nàng biết Lã Khánh lại gọi đến máy Đường Vi, trong lòng đột nhiên dấy lên một mảnh khó chịu không biết từ đâu tới. Mạc Doanh thầm nghĩ tới Lã Khánh, nam nhân dai như đỉa kia, thực không biết làm sao.

-Thực tình, ngươi nên dứt khoát thay vì để hắn ta theo đuôi như vậy.

Đường Vi nghe xong liền trầm lặng, bả vai xịu xuống, liếc mắt về phía lão bản, muốn mở miệng phản bác lại thôi.

Chiếc xe dừng lại trước chung cư cao cấp, Đường Vi bộ dáng muốn xuống xe lại nghe Mạc Doanh gọi lại :

- Thuốc. Hiện tại có thể đưa ta rồi.

Đường Vi biểu hiện thập phần ngạc nhiên, nàng là bị nữ nhân kia trêu đùa. Có chút cao giọng hướng Mạc Doanh, nàng dĩ nhiên không biết giọng nàng có chút giận dỗi :

-Mạc Tổng nói không cần nó, còn nói có thể tự mua.

Mạc Doanh nhíu mày, hiển nhiên nói :

-Trên đường về đến nhà sợ hiệu thuốc cũng đã sớm đóng cửa, tay lại đau như vậy.

Đường Vi dựa vào ánh đèn đường, quan sát biểu tình nghiêm túc của Mạc Doanh. Nàng liền thò tay vào túi lục tìm một chút, thở hắt ra một cái liền đưa đến tay Mạc Doanh. Mạc Doanh cười nhẹ, nhanh chóng mở tuýp thuốc muốn bôi ngay tại chỗ, Đường Vi nhíu mày, giật lấy tuýp thuốc trong tay Mạc Doanh, không kiên nhẫn mở tờ hướng dẫn :

-Cũng phải tìm hiểu trước khi bôi chứ.. - Sau đó liền tỉ mỉ giải thích một đường

Thuận tiện nâng tay Mạc Doanh, rất tự nhiên lấy một ít thuốc bôi lên tay nàng, lại ôn nhu xoa xoa một chút, hoàn toàn quên mất người trước mắt là lão bản. Sau đó từ tốn căn dặn một ngày bôi 4 lần, ngẩng đầu lại thấy khuôn mặt khả ái nghiêm túc chăm chú lắng nghe của Mạc Doanh, bởi vì trong xe cho nên hơi thở hai người có chút quyện lại, tựa hồ Đường Vi cảm thấy tâm tình có hơi khẩn trương, bất quá Mạc Doanh lại ngẩng đầu, nhìn nàng đánh vỡ không khí mờ ám :

-Ah, được rồi cảm ơn.

Đường Vi xoay đầu, tránh ánh mắt người kia liền làm như không có gì :

-Phải là ta cảm ơn Mạc Tổng mới phải, tay ngươi cũng là ta làm bỏng, xe hỏng lại được ngươi đưa về, Mạc Tổng thực đối tốt với ta.

-Đúng vậy, bản thân ta cũng cảm thấy mình thực tốt. - Nói xong còn khoa trương cười

Đường Vi biểu tình bất đắc dĩ, tổng giám này thực tự cao, còn tự nhận là mình tốt, sau này nên tránh xa một chút. Nghĩ xong liền nói tạm biệt, nhanh chóng xuống xe. Mạc Doanh khởi động xe, nhìn lại tay mình liền cảm có chút vui vẻ, bởi vì không biết vì cái gì cho nên gạt bỏ ngay lập tức.

Đường Vi nhìn theo chiếc xe đi khuất rồi mới tự mình trở về nhà.

-----------------------------------------

Mạc Doanh tâm tình chính là không sai, mấy ngày nay đi làm hết sức bận rộn, bất quá nàng thấy cũng không có gì trở ngại. Sáng làm một cái cuộc họp với các quản lí, xong lại giải quyết tư liệu hồ sơ tại phòng, thoáng cái liền đến buổi trưa. Hà Đan vẫn như trước cùng nàng đi ăn, ngồi trong xe thao thao bất tuyệt về Đường Vi, trách móc nàng chuyển trợ lý của nàng.

-Ngươi là có ý muốn trả thù nàng phải không, ngươi nhìn vậy mà thù dai.

-Nàng là lá gan quá phì đi. - Mạc Doanh không có ý định giải thích, bất quá chỉ cảm thán một câu

-Còn không phải là vì ngươi, ta hỏi ngươi vì sao hôm ấy lại đỡ đống hồ sơ cho nàng, nếu ngươi không đỡ thì người bị thương sẽ là nàng rồi. - Hà Đan bộ dạng nghi hoặc hướng Mạc Doanh đặt nghi vấn

Mạc Doanh lắc đầu, là bản năng đi, đại khái là không thể chối bỏ được, biểu hiện lười giải thích, tay không tự chủ lại đưa lên chạm chạm vết thương trên trán. Hà Đan đưa mắt nhìn nàng, trong lòng liền chia ra hai khả năng, nàng cũng không dự định truy vấn nữa.

Hai người song song đi vào nhà hàng, rất nhanh đã hoàn thành bữa trưa. Trên đường trở về công ty, Hà Đan khuôn mặt nịnh nọt hướng Mạc Doanh dặn dò :

-Ngươi nên chiếu cố nàng một chút a, dù sao nàng cũng là tâm huyết dạy dỗ của ta, ngươi không thể nào vứt nàng cho bầy sói hung hăng như vậy được. Ngươi chính là không biết, nàng trong công ty nhiều người ganh ghét nên cũng làm khó nàng. Ngươi là lão bản mà lại chấp nhặt như vậy thì còn ra thể thống gì. Rốt cuộc ngươi nói xem, ngươi còn có tính người sao, muốn trả thù nàng a, thà ngươi đuổi việc nàng còn hơn.

Mạc Doanh vẫn chuyên chú lái xe, nhàn nhạt trả lời :

-Vui đùa một chút, bất quá, nghe lời ngươi, lần sau sẽ chú ý nàng một chút, để tâm huyết của ngươi khỏi ủy khuất, như vậy đã được chưa ?

Hà Đan thỏa mãn gật gật đầu, vươn tay giơ ngón cái. Hai ngươi thật nhanh đã tới công ty, ông chú bảo vệ liền lại gần xe nàng, giọng nói ôn tồn như kể chuyện :

-Ah, Mạc Tổng, chiếc xe hôm qua ngươi nhờ ta giúp họ nói là bị rạch lốp xe, chưa kể còn bị phá hỏng đường ống xả xe, sửa chữa cũng tốn thời gian đi. Tầm 1,2 ngày nữa xe sẽ được trả về a. Ta đã nói với bằng hữu của ngươi rồi, nàng nhìn có vẻ bình tĩnh nhưng ta thấy khuôn mặt có chút xanh xao a.

-Cảm ơn chú ! - Nói xong khuôn mặt Mạc Doanh có chút âm trầm, trong công ty nàng đã ra luật không có xích mích với nhau, sau lưng nàng lại làm trò bì ổi, chính là tát vào mặt nàng đi.

Hà Đan giương ánh mắt thắc mắc nhìn Mạc Doanh. Mạc Doanh quay đầu nhìn tư thế cún con đợi giải thích của bạn thân mình liền mở miệng :

-Là xe của Đường Vi, ta cũng không nghĩ lại có sự việc như vậy.

Hà Đan cau mày, thoạt nhìn tựa hồ rất tức giận. Liếc mắt nhìn về phía Mạc Doanh ánh mắt trách cứ, còn không phải tại lão bản nàng cứ đặc cách cho Đường Vi một đường sang phòng kinh doanh hay sao. Mạc Doanh tránh ánh mắt soi mói của Hà Đan, muốn mở miệng giải thích, bất quá nghĩ Hà Đan cũng sẽ trách nàng, cho nên lại thôi. Qủa nhiên Hà Đan trước khi xuống xe bỏ lại một câu :

-Lão tổng còn xấu xa như vậy, nhân viên cũng sẽ không khá hơn.

Mạc Doanh sắc mặt âm trầm, đăm đăm nhìn theo Hà Đan. Bạn thân nàng nói cũng có ý đúng, chính là không phải tại lỗi ở nàng, chỉ đặc cách có một chút quyền lợi, thi thoảng cũng sẽ sai nàng chạy ra ngoài lấy hồ sơ này nọ hộ mình, như thế nào trong mắt người khác lại là sủng ái nàng ta đây.

Mạc Doanh gọi Đường Vi vào văn phòng mình. Hỏi nàng xe đã thế nào rồi, bất quá nữ nhân kia cũng thực không muốn nói, không mềm không cứng nói :

-Xe đã sửa được rồi a, vì quá lâu không bảo trì xe cho nên mới vậy.

Mạc Doanh nghe xong cũng không có ý định vạch trần nàng, tương đối không vui vẻ, làm như lão phật gia phất phất cánh tay ý nàng đã có thể ra ngoài.

Đường Vi ánh mắt có chút nghi hoặc, gọi nàng vào văn phòng cũng chỉ để hỏi như vậy sao, nàng cũng không phải ngu ngốc, đăm chiêu một lúc liền tự hỏi, lẽ nào nữ nhân kia đã thừa biết, chỉ là vô tình cố ý hỏi nàng, ý nói nếu mình không biết điều một chút sẽ bị bắt nạt thành như vậy. Đường Vi trong lòng liền phát lạnh, từng này tuổi đầu, đi làm liền bị lão bản đè ép không nói, cư nhiên đồng nghiệp cũng không ưa nổi nàng, bất giác thấy thực sự phiền chán.

----------------------------------

Mạc Doanh lông mày đã nhíu thành một đoàn, biểu tình tựa hồ thực sự tức giận. Trong tay cầm một tập hồ sơ dày, hơi liếc thư kí đứng bên cạnh nàng :

- Đã bao lâu rồi. Cổ phiếu lần đó là ai mua nhiều nhất.

Nam nhân cao lớn bên cạnh cung kính lật quyển sổ trong tay, ngữ điệu không siểm nịnh, nhàn nhạt trả lời lão bản :

- Lão Tử là người thu mua lại nhiều nhất, bất quá sau đó công ty liền có cổ đông mới. Bạn của chủ tịch, ủy viên Chu là người đã mua lại hơn phân nửa cổ phiếu của lão Tử, sau đó còn mua thêm cả những cổ phiếu rớt giá của công ty. Thuận lợi trở thành một trong 3 cổ đông lớn nhất của công ty chúng ta.

- Uỷ viên à ... - ngập ngừng một lát lại tiếp tục nói

- Được rồi, tạm thời chưa vội, ngươi đi được rồi. - Nói xong phất phất cánh tay, tùy ý nhìn biểu tình thản nhiên của Hà Đan ngồi trước mặt

Hà Đan hai chân bắt chéo, cả người dựa trên thành ghế, hai mắt tựa hồ lơ đãng không chú tâm chuyện vừa rồi. Cũng không nhìn đến Mạc Doanh, bất thình lình nói :

- Có người bán thông tin thì mới có người đúng lúc thu mua cổ phiếu như vậy.

-Đúng vậy. Vậy nên ngươi cũng biết ngươi nên làm gì rồi. - Mạc Doanh cầm lên cốc cafe của mình, dựa vào ghế, tư thế tao nhã nhìn nàng

Hà Đan có chút bất đắc dĩ mỉm cười, lại chậm rãi nói :

- Lạc Hi sắp về rồi. Có chút nhớ nàng phải không ?

- Không hề. - Mạc Doanh lắc đầu phủ nhận

- Nữ nhân không tim không phổi. - Nói xong liếc Mạc Doanh một lát rồi mới đứng lên, chậm rãi ly khai

Mạc Doanh hơi nghiêng đầu nhìn điện thoại trên bàn. Nữ nhân tên Lạc Hi kia bỏ bạn chạy theo trai đã lâu như vậy, giờ về định làm trò gì đây.