Chương 47

Rượu cũng đã uống không ít, Đường Vi có chút hoa mắt nhìn xung quanh, bữa tiệc vẫn không có ý muốn tàn. Mạc Doanh bộ dáng yêu nghiệt vẫn y nguyên đứng cạnh nàng, trong mắt chỉ hàm chứa bóng dáng nàng, Đường Vi trong lòng một trận cảm động, thật muốn giữa chốn đông người hôn Mạc tổng một chút.

Hà Đan đứng bên cạnh Tư Dịch An thay nàng tiếp rượu, Tư Dịch An từ nhỏ thể chất không thể tiếp nhận chất cồn, vì thế nàng uống không được, chỉ có thể tay nhận rượu, đưa cho người đứng bên cạnh.

Lạc Hi cùng Tô Bạch Triển từ khi nào đã hòa mình vào đám đông, bóng dáng cũng không thấy.

Mạc Doanh có chút mệt mỏi nâng đầu, mỗi một người đến mời rượu lại bị Đường Vi bên cạnh bàn tay thon dài rất nhanh đoạt mất, có chút oán trách nói :

-Dạ dày không tốt, để em.

Mạc Doanh trong lòng cảm thấy ấm áp, bất quá người đến càng ngày càng nhiều, Đường Vi trên mặt cũng đã ửng hồng xinh đẹp, cả người tản ra hơi thở gợi cảm mê người, chẳng qua bề ngoài có chút khó gần, thế nhưng Mạc Doanh nhịn không được thâm tâm co rút, bên tai nàng nói :

-Vẫn là nên trở về rồi. Đừng uống nữa.

Đường Vi hai mắt mê man hơi nước, gò má đỏ ửng, hơi ngửa đầu nhìn nàng, ngữ khí câu dẫn :

-Vậy, chị đưa em về, đi không được nữa rồi. - Nói rồi cả người có chút dựa dẫm vào Mạc Doanh, hai tay không tự chủ câu lấy cổ người đối diện

Thời khắc này nàng chẳng quản có phóng viên trà trộn hay không, càng không quản có ai nhìn các nàng. Nàng chính là muốn làm một cái bạn gái nũng nịu với Mạc tổng mà thôi.

Mạc Doanh trong mắt càng ôn nhu, nghĩ kĩ mới thấy thi thoảng mới có dịp tiểu Vi như vậy khả ái làm nũng, vì vậy nuông chiều mặc nàng dựa vào :

-Đi. - Vòng tay ôm lấy cái eo nhỏ nhắn ôm sát vào người, hướng bên Hà Đan cùng Tư Dịch An gật đầu cáo từ xong liền chậm rãi dẫn người trong lòng ly khai bữa tiệc

------------------

Tư Dịch An lông mày không tự chủ hơi dướn lên, ngữ khí bình tĩnh nói :

-Đan Đan, Mạc Doanh cùng Đường tiểu thư là quan hệ đó sao ?

Hà Đan khóe mắt nhìn biểu tình trên mặt Tư Dịch An đoán không ra nàng là cảm xúc gì, hơi trào phúng nói :

-Ta biết ngươi nghĩ Mạc Doanh chỉ có một lựa chọn là Dĩ Hiên. Nhưng để ta nhắc cho ngươi nhớ, Mạc Doanh cũng có của nàng tình cảm, nàng không còn là nữ sinh năm xưa chỉ biết để người đe dọa nữa.

Tư Dịch An biểu tình vẫn không thay đổi, tay tùy tiện vén tóc lên vành tai, thản nhiên nói :

-Ta bất quá chỉ là cái bằng hữu đại học của nàng, chẳng biết gì về quá khứ của Doanh Doanh. Bất quá, bên kia Dĩ Hiên cũng chỉ có mỗi ta bên này là bạn, vì thế nàng cũng có vài lần nhờ ta hỏi han Mạc Doanh.Chính là, nhìn tình cảnh hôm nay, có vẻ như nàng hết cơ hội rồi, Đường tiểu thư tựa hồ hãm vào cũng quá sâu rồi đi.

Hà Đan trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt, lại nghe Tư Dịch An tiếp lời :

-Dù sao ta cũng phải nhắc nhở, Dĩ Hiên sắp trở về, còn phải xem Đường tiểu thư kia là có bao nhiêu yêu Doanh Doanh nhà chúng ta.

-------------------------

Mạc Doanh trên xe ôm lấy tiểu Vi vào trong lòng, lái xe rất có ý tứ cùng các nàng hỏi vài câu sau đó tiếp tục chuyên chú lái xe.

Lại quan sát nữ nhân trong l*иg ngực một chút, khuôn mặt đỏ hồng vì say rượu tựa lên ngực nàng. Hơi thở tỏa ra một cỗ say mê, Mạc Doanh cảm thấy có chút bội phục bản thân, nếu nàng không chịu ra tay sớm một chút, nhất định nữ nhân này thuộc về người khác.

Nghĩ tới đây lại có điểm ghen tuông, vì vậy dùng tay nhéo bên má người kia một chút, ngữ khí oán giận nói :

-Ngươi còn nói không yêu ta.

Đường Vi trong cơn say vẫn nửa tỉnh nửa mơ, bên tai nghe ngữ khí giận dỗi của Mạc tổng, trong lòng vui vẻ, hơi dụi đầu vào hõm vai Mạc Doanh, dùng sức hít một chút. Lại lơ mơ muốn ngủ, tay không tự chủ được vì lạnh mà vòng tay ôm lấy người kia.

Xe không bao lâu liền ngừng trước cửa chung cư của Mạc Doanh. Lái xe muốn giúp nàng mang Đường Vi lên nhà, bất quá nghĩ tới bạn gái mình tựa tựa vào người khác lại nhịn không được khó chịu trong lòng. Một mực từ chối, sau đó nhờ nam nhân kia giúp Đường Vi cõng trên lưng nàng, rồi mới chậm rãi tiến vào chung cư.

Chính là nàng chỉ là một cái nữ nhân mạnh hơn người khác một chút, hơn nữa còn cõng thêm một người say, vì thế dáng đi có chút xiêu vẹo cùng vất vả.

Khổ sở mãi mới có thể mang được cái nữ nhân này lên đến phòng, nhìn nàng nằm trên giường ngủ đến an tĩnh. Mạc Doanh nhịn xuống cảm xúc muốn hôn tiểu Vi, chớp chớp mắt vài cái liền ra khỏi phòng, muốn đi lấy nước cho nàng.

Thời điểm Mạc Doanh quay lại phòng ngủ, trên tay còn mang thêm một cốc nước ấm và một bộ quần áo ngủ còn mới. Nàng thật sự giật mình khi thấy trên giường, Đường Vi từ khi nào thì tỉnh lại, còn thực vững vàng ngồi trên giường, biểu tình ngơ ngác nhìn xung quanh. Hai mắt có điểm mơ màng đảo tới Mạc Doanh :

-Chị đi đâu vậy ?

Mạc Doanh cười một cái, lưu loát cầm đồ trên tay hướng đến Đường Vi, chậm rãi ngồi bên mép giường, thuận lợi đặt đồ lên mặt tủ bên cạnh. Sau đó dịu dàng kéo người kia lại gần, dùng tay xoa xoa má nàng, ôn nhu nói :

-Không có, chỉ muốn mang cho em một ít đồ.

Đường Vi hơi dướn mi một chút, thuận thế dụi đầu vào trong lòng Mạc Doanh, không có ý đẩy ra bàn tay đang quấy nhiễu trên mặt mình, ngữ khí nũng nịu nói :

-Không cần, ở đây là được rồi.

-Không biết là em cũng dính người như vậy. - Mạc Doanh dùng tay luồn vào tóc mềm đang rối tung lên của người trong ngực, nuông chiều nói

-Ai thèm dính, người ta mệt mỏi. - Đường Vi có chút chống cự lui người lại, trên mặt vẫn giữ màu hồng nhuận

-Thay quần áo đi, có đói hay không ?

-Không đói, chị đợi em một lát, dù sao cũng phải tắm qua, thực sự người toàn mùi rượu. - Nàng hơi miễn cưỡng đứng lên, cầm lấy bộ váy ngủ trên tủ liền lảo đảo đi tới phòng tắm

Mạc Doanh trong mắt hàm chứa yêu thương nhìn theo nàng, nàng hiện tại đã hiểu vì sao năm đó Trình Nhã lại đối với nàng yêu chiều có thừa. Vì hắn yêu nàng, yêu đến không thể dừng lại. Lúc này, giống như nàng yêu thượng tiểu Vi, hận không thể cho nàng những gì tốt nhất, yêu nàng đến không thể quay đầu.

Lúc Đường Vi tắm xong đã thấy Mạc Doanh yên vị trên giường, trên người mặc một chiếc váy ngủ mỏng, yêu mị ngồi trên đầu giường, tay cầm một quyển sách, trên sống mũi đeo một chiếc kính. Cả người mị hoặc câu dẫn, vừa đứng đắn lại vừa phóng đãng.

Đường Vi có chút muốn xỉ vả bản thân, đầu óc từ khi nào lại đánh giá Mạc tổng nhiều như vậy. Nàng cũng có chút mệt mỏi rồi, bản thân mặc dù muốn đi quanh nhà Mạc tổng xem xét một phen, lần trước đến đây vẫn là xem không kĩ. Bất quá người uể oải không có khí lực, vì vậy vẫn là bò đến trên giường, nhắm đến cái gối mềm mại dùng sức ngã vào. Mùi hương thơm mát của Mạc Doanh nhè nhẹ quanh quẩn qua khứu giác của nàng, có vẻ Mạc tổng đã dùng phòng tắm khác tắm qua rồi. Nàng hơi mở mắt, liếc nhìn Mạc Doanh vẫn còn chăm chú nhìn sách trong tay, trang sách kia thật lâu đã không lật. Trong lòng Đường Vi cảm thấy có chút buồn cười, hơi oán giận nói :

-Lại không để ý tới em.

-Không phải, khuya rồi, em ngủ trước đi, ta đọc sách một chút. - Mạc Doanh hơi ngập ngừng đáp lại, mắt cũng không liếc đến nàng

Đường Vi không vội đáp lại, tiếp tục mở mắt quan sát nữ nhân bên cạnh. Thoạt nhìn còn tưởng Mạc Doanh thực sự đang đọc sách, chính là trang sách kia vẫn là không lật, chính xác là đang làm gì vậy, nghiền ngẫm cũng quá lâu rồi đi. Vì vậy nghi hoặc mở miệng trêu chọc :

-Đang đọc sách tại sao lâu như vậy không giở qua trang khác.

Mạc Doanh trên mặt có chút hồng, không tự chủ mắt chớp chớp vài cái. Lưu loát đặt sách trở lại mặt bàn bên cạnh, thuận tiện nghiêng người tắt luôn điện ngủ đầu giường. Trong bóng tối ám muội nói :

-Vốn dĩ muốn kiềm chế một chút, em lại không cho ta cơ hội.

Nói xong liền một mạch nằm xuống, động tác mau lẹ kéo Đường Vi còn đang vui vẻ giơ khóe miệng vào trong lòng. Chuẩn xác trong đêm tối hôn lên môi nàng :

-Em để ý kĩ quá rồi

-Vậy sao. - Đường Vi vẫn là mím môi cười

Mạc Doanh lại hôn lâu thêm một ít, ở trên môi nàng nói :

-Thích tôi sao?

-Không thích. - Có chút vui vẻ trêu chọc

-Vậy thì là gì, tại sao không chống cự. - Không kiên nhẫn hỏi

-Không cần nói có được hay không?

-Không được.

Đường Vi môi càng giương lên, vui vẻ đáp lại cái hôn của nàng. Chậm rãi tách ra, sau đó mới mở miệng nói :

-Yêu với thích rất khác nhau.

Nói xong thuận thế ôm lấy eo Mạc tổng, cái eo nhỏ nhắn này thực muốn dùng sức mà ôm chặt một chút. Đầu cũng gối lên tay Mạc Doanh, mặt tìm chỗ dễ chịu, sau đó nhắm mắt muốn ngủ. Trước khi chìm vào giấc ngủ, bên tai còn nghe Mạc Doanh nhẹ giọng cười:

-Ngủ ngoan, thân ái. - ở trong lòng nàng nghĩ

Kì thực, không quan trọng ngươi là con người thế nào, lớn lên thế nào, đã từng ra sao. Chỉ cần gặp đúng người, hết thảy đều thay đổi, mà sự thay đổi này, một chút cũng không khiến ngươi khó chịu, tất cả đều rất tự nhiên. Lạnh lùng cao lãnh, ôn hòa cái gì đều vứt ra sau đầu, trước mặt nàng, ngươi rốt cuộc cũng chỉ là một cái nữ nhân muốn cùng nàng nói chuyện yêu đương.

----------------------------

Lạc Hi nhịn không được cau mày, nhìn Mạc Doanh bận rộn đi lại trong bếp :

-Kia, tiểu nữ nhân của ngươi đâu rồi.

-Còn đang ngủ.

-Không phải ngươi, làm cái kia cho nên không có sức dậy đấy chứ ? - Lạc Hi cười đến hèn mọn, cầm bánh mì trên bàn cắn một miếng lớn

Mạc Doanh cơ thể có chút cương cứng, hơi nhăn mày. Nàng chính là cũng nghẹn sắp chết rồi, người mình thích nằm trong ngực, còn như vậy hấp dẫn, đương nhiên muốn ăn, chính là còn cần chậm rãi một chút.

Lạc Hi một bên quan sát biểu tình nhẫn nhịn sắp chết của Mạc Doanh, trong lòng liền nghĩ ra một chuyện bì ổi, vẫn là nên dùng lên người tiểu Vi. Cáo già như Mạc Doanh áp dụng không tới.

Sau khi chuẩn bị xong đồ ăn sáng, hai cái bánh mì kẹp trứng ốp la cùng một cốc sữa cho Đường Vi. Thản nhiên bỏ qua Lạc Hi bên cạnh, đi thẳng vào phòng.

Mạc Doanh bên cạnh giường nhìn nữ nhân kia còn đang dụi đầu vào gối nàng, ngủ đến an tĩnh, trong lòng âm thầm vui vẻ. Nàng vươn tay, chạm đến tóc mai của Đường Vi :

-Tiểu Vi, đến giờ dậy rồi.

Nữ nhân trên giường đã có phản ứng, có chút khó chịu xoay người, gạt tay Mạc Doanh khỏi mặt, tiếp tục trùm chăn, bộ dáng lười nhác đáp lại :

-Cho em ngủ một chút.

-Không được, nếu em không dậy chúng ta không thể đi du lịch được.

-Hửm ? - Vội vã ngẩng đầu nhìn Mạc Doanh, tóc tai có chút hỗn loạn

-2 ngày 1 đêm. Mau lên. - Mạc Doanh hơi nghiêng người đứng dậy, chân dài ly khai khỏi phòng