Liếc mắt cũng đã sắp tới giờ tan tầm, Đường Vi giơ tay xem điện thoại, lại như vậy thấy được tin nhắn của Mạc tổng cách đây 30 phút.
'Tan tầm có lẽ em phải về trước rồi, ta ở lại văn phòng có chút việc'
'Có cần em ở lại đợi' - Đường Vi do dự một chút. Nàng tất nhiên không muốn xen vào chuyện công việc của Mạc Doanh. Bất quá vẫn muốn hỏi ý kiến nàng một chút
'Vậy lên đây đi'- Mạc Doanh rất nhanh đã nhắn lại. Đường Vi trong lòng âm thầm vui vẻ. Chính là quên mất bản thân như thế nào dễ hưng phấn vì những điều nhỏ nhặt như vậy đâu.
Mạc Doanh chân dài vắt chéo nhìn nam nhân ưa nhìn trước mặt còn đang ung dung thưởng trà trong văn phòng nàng.
-Ta nói, ngươi dạo này không về nhà, gia gia muốn gặp ngươi a.
-Lạc Lạc, ta dạo này bận rộn. Ngươi tìm ta không phải vì chuyện gia gia có đúng hay không ?
Nam nhân tên Lạc Lạc không tự nhiên nghiêng đầu, trong mắt mang theo bối rối. Sau đó đứng lên, rất nhanh di chuyển đến ngồi cạnh Mạc Doanh, ngữ khí nghiêm trọng :
-Ta lần trước rất nghe lời ngươi, tự giải quyết chuyện của bản thân. Bất quá, lần này...
-Chuyện gì ? - Mạc Doanh có phần mất kiên nhẫn ngữ khí
-Ta muốn rút khỏi ngành giải trí, sau đó lấy nàng, chính là ta cần một cái công việc ổn định a. - Lạc Lạc hai tay bắt đầu xoa xoa vào nhau, có chút ngập ngừng nói
-Hồ đồ. Công ty ta đâu phải công ty giải trí mà ngươi nói muốn vào liền vào.
-Ta ... ít nhất ngươi làm ơn cũng nghĩ ra một công ty nào đó hộ ta a. - Lạc Lạc nheo mắt, hai tay không tự chủ bám lấy cánh tay Mạc Doanh
Cốc cốc !
-Vào đi. - Mạc Doanh hơi thở dài, nhìn đồng hồ liền phát hiện đã đến giờ tan tầm. Có lẽ là Đường Vi tới
-Tới rồi ! - Mạc Doanh trong mắt nhìn thấy Đường Vi liền thoát khỏi cánh tay của Lạc Lạc, khóe môi cười đến thập phần vui vẻ
Lạc Lạc bên cạnh không tự nhiên ngơ ngác nhìn, này, em họ hắn đột nhiên lại như vậy vui vẻ. Mỹ nhân kia chính xác có gặp qua, bất quá nhìn có vài phần thoải mái khí chất, không như trước cứng ngắc dáng vẻ. Hỏi hắn vì sao nhớ kĩ Đường Vi này thì có rất nhiều lí do, ví dụ như nàng chính là nguyên nhân làm cho Mạc Doanh khi không lại tức giận với hắn, cũng là nữ nhân Mạc Doanh lớn tiếng bảo vệ không cho hắn trêu đùa, hơn nữa tư sắc như vậy, cùng khí chất đoan trang hiếm gặp kia thực sự cũng không phải dễ quên.
Bất quá lần này gặp mặt, hắn như thế nào lại thấy trong mắt nữ nhân kia có ý đối nghịch hắn. Hắn đây là làm ra cái tội ác gì to lớn đâu.
Đường Vi thời điểm bước vào phòng hết thảy trong mắt là để ý cánh tay to lớn kia đang thân mật ôm lấy cánh tay trắng mịn của Mạc Doanh. Trong lòng âm thầm có lửa đốt. Ý nghĩ đầu tiên xuất hiện chính là ' Tình Địch'. Nàng thế nào lại quên mất nam nhân vẻ ngoài điển trai cùng với Mạc tổng ở bãi đỗ xe, hơn nữa còn tự do đi lại trong công ty, thẳng tiến vào văn phòng của tổng giám đốc mà không có sự cản trở nào chỉ có nam nhân có bề ngoài phóng đãng này.
Kì thực nếu Lạc Lạc nhìn thấy Đường Vi tâm trí có phải hay không sẽ bị nội thương mà chết. Oan uổng cho hắn, sinh ra cũng không phải muốn một cái bộ dáng phóng đãng như vậy, kì thực Lạc Lạc cùng Mạc Doanh cũng có chút điểm tương đồng. Bất quá vị trí khác biệt, cho nên trong mắt Đường Vi liền thành phóng đãng, còn Mạc Doanh liền thành mị hoặc trưởng thành nữ cường nhân.
-A, đại mỹ nhân này thực quen mắt. - Lạc Lạc thân hình cao lớn đứng lên, thân sĩ tiến tới bên cạnh Đường Vi. Bất quá nhìn thấy cái trừng mắt như dùng dao gϊếŧ người của Mạc Doanh liền hết sức thu liễm lùi lại một chút giữ khoảng cách
Đường Vi phải ngẩng đầu hết cỡ mới có thể tùy ý nhìn rõ bộ dáng của nam nhân này, hung hăng nhăn mày một cái.
-Đây, ta không nghĩ đại thiếu gia còn trẻ như vậy mà trí nhớ lại thật kém. - Ngữ khí có chút trào phúng nhìn nam nhân cao lớn này
Mạc Doanh bên cạnh cảm thấy không khí thực chua. Như thế nào cũng chưa bao giờ thấy nữ nhân trong lòng nàng mồm miệng lại độc ác như vậy.
Lạc Lạc nháy mắt đã đen cả mặt, hắn có làm gì nàng đâu. Chính lã vẫn ra vẻ thân sĩ, cười cười nói :
-Xin hỏi ngươi tên gì ?
-Đường Vi. đó là tên ta. - Đường Vi khóe môi mỉm cười, nhìn sao cũng thấy có chút xa cách
-Ta là Lạc Lạc, ca sĩ kiêm nhạc sĩ. Anh họ của Mạc Doanh. - Nói xong mỉm cười đưa tay đến trước mặt Đường Vi.
Đường Vi hơi nhíu mày, anh họ, là anh họ, hóa ra không phải tình địch. Nghĩ đến trong lòng liền thả lỏng. Cũng vươn tay đến nắm lấy tay hắn cười như không cười.
-Hóa ra là vậy, thảo nào ta cảm thấy như đã từng nhìn thấy ngươi.
Mạc Doanh dùng thân mình chen vào giữa, cắt đứt cái bắt tay vô nghĩa này. Nàng từ nãy đến giờ một câu cũng chưa nói.
-Việc ngươi nói ta sẽ suy nghĩ. Trước về đi.
Lạc Lạc gật gật đầu, nụ cười tuấn tú của hắn thực sự làm Mạc Doanh không muốn nhìn, mau mau chóng chóng đuổi người đi.
-Được, bất quá cuối tuần hy vọng ngươi dành chút thời gian về nhà gặp hắn. Hắn rất nhớ ngươi.
Mạc Doanh khóe mắt nhìn theo bóng lưng Lạc Lạc rời khỏi phòng. Sau đó mới tiêu sái xoay người, sải chân tiến về phía Đường Vi. Nhanh nhẹn động tác cầm lấy bàn tay nàng, trong mắt hàm chứa nhu tình :
-Ngồi đây đợi một lát đi, chán có thể đọc sách, ta giải quyết một chút giấy tờ rất mau liền xong.
Tựa hồ chỉ có ở bên cạnh Mạc Doanh, Đường Vi tính cách mới có chút biến hóa, bỏ xuống bình tĩnh, ôn nhu ánh mắt nhìn Mạc tổng :
-Được. Đừng để ý đến em, mau làm đi.
Mạc Doanh trên mặt không nhịn được vui vẻ cười, quay trở lại bàn làm việc cũng rất chuyên chú vào văn kiện.
Thời điểm cả hai trên đường trở về nhà, không gian trong xe cũng rất an tĩnh. Dường như hai người các nàng rất thích yên lặng, thi thoảng mới nói vài ba câu.
-Muốn ra ngoài ăn hay trở về ? - Mạc Doanh lay động lông mi, dùng tay hơi dụi dụi mắt quay đầu hỏi nữ nhân bên cạnh
Đường Vi hơi ngẫm nghĩ một lát, biểu tình có chút điềm đạm đáng yêu :
-Có muốn đi siêu thị hay không ? Hôm nay em sẽ nấu.
Mạc Doanh trên mặt mang theo vui sướиɠ gật gật đầu, đánh tay lái chuyển hướng đi. Đường Vi bên cạnh hơi nghiêng đầu nhìn nàng, khóe môi mỉm cười.
-Em cười cái gì ?
-Mạc tổng, trước đây cũng không thấy chị như thế khả ái. - Nàng nâng tay che miệng, trong lòng nhịn cười
Mạc Doanh khóe mắt liếc Đường Vi một cái, ngữ khí ôn hòa :
-Nghe mọi người nói em kì thực bất thân cận người, chính là ta thấy cũng chỉ là một cái nữ nhân thực ra rất thích ở cạnh ta.
-Ai... ai muốn ở cạnh chị. - Đường Vi mặt rất nhanh có một rặng mây đỏ, nhịn không được vươn tay dùng sức véo cái eo Mạc Doanh một cái
Cái nhéo này quả thực rất nặng, nàng trong lòng thầm nghĩ chắc chắn cái eo đã bị tím bầm một mảnh. Bất quá biểu tình cưng chiều nhìn tới Đường Vi :
-Cũng không nghĩ em như vậy vũ phu.
-Cho chị nói bậy. - Lại tiếp tục nhéo cái eo của Mạc Doanh, trong mắt hung hăng trừng
Đường Vi có chút lo lắng nhìn Mạc tổng mặt mày đã nhăn thành một đoàn, hơi thu tay liền chuyển thành ôn nhu xoa nhẹ, ngữ khí nhẹ nhàng nói :
- Kia, cuối tuần này chị về thăm nhà sao?
- Sao vậy? nhớ tôi ? - Mạc Doanh hơi nhếch mày, khıêυ khí©h cười
- Nói bậy, trả lời em.
- Ân, cũng đã lâu không tới thăm gia gia. Có muốn đi cùng.
- Này, hình như không tiện.
- Có gì không tiện, quyết định vậy đi. - Nói xong một tay đang lái liền thả xuống dịu dàng đan vào ngón tay mềm mại của tiểu Vi
-------
Mạc Doanh hai tay đẩy xe đựng đồ, song song bên cạnh Đường Vi. Tay không nhanh không chậm bỏ vào xe mấy gói snack. Song lại nhận được ánh mắt phi thường ngạc nhiên của Đường Vi :
-Chị không nên ăn nhiều thứ này như vậy, không tốt cho sức khỏe.
-Cái này ăn vặt liền tốt lắm.
Mạc tổng đây là cái gì, cư nhiên còn ăn vặt, này ngạo khí từ khi nào trước mặt nàng liền biến thành cái tiểu nữ nhân chỉ thích ăn vặt.
-Không được, một gói thôi. - Đường Vi dùng tay vơ vét snack trong xe đẩy, chỉ để lại một gói
Mạc Doanh khóe môi thỏa mãn cười, si ngốc nhìn theo Đường Vi. Đường Vi trên người vẫn mặc bộ đồ công sở, trong tay cầm mảnh giấy nhỏ ghi những thứ cần mua, hai mắt dáo dác tìm đồ. Thoạt nhìn thực đẹp mắt, ai đi qua cũng phải nhìn các nàng một cái, mà càng nhiều là nhìn Đường Vi. Khí chất của nữ nhân này quả thực không đùa được, trong bình tĩnh có lãnh đạm, trong lãnh đạm có hỏa khí. Làm người đối diện thực sự cảm thấy nàng khó gần.
Mà trong lòng Đường Vi lúc này chỉ muốn dùng hai tay móc đi con mắt háo sắc của Mạc Doanh. giữa thanh thiên bạch nhật liền trừng mắt nhìn nàng, trong mắt còn không ngừng cưng chiều, làm nàng cũng không nỡ tay đánh. Cuối cùng phải giả vờ như không thấy, xoay đầu làm ngơ. Mà Mạc tổng cư nhiên mỉm cười không ngớt, người đi qua cũng sẽ trầm trồ nhìn nàng một cái, thực muốn đem cả người nữ nhân kia nhét vào túi áo, ra đường chỉ giỏi hại nước hại dân. Một bộ đáng yêu nữ nhân đứng bên cạnh Đường Vi, chăm chú nghe nàng nói, chăm chú nhìn nàng, mĩ mạo phi thường xuất trúng, hơn nữa thoạt nhìn có thể biết người này chắc chắn thân phận không tầm thường.
Đường Vi bất giác có chút mờ nhạt khi đi cạnh Mạc Doanh, trong lòng càng hung hăng muốn giấu đi nữ nhân kia. Lúc thanh toán, hai người còn dùng dằng trước quầy tranh nhau trả tiền. Đường Vi nói trước Mạc Doanh đã nấu cho nàng, lần này để nàng trả, Mạc Doanh do dự một chút liền mỉm cười, phóng một cái yêu chiều ánh mắt, sau đó gật đầu, mị hoặc nhìn nhân viên đứng trong quầy :
-Là cô ấy trả.
Đường Vi khóe mắt nhìn thấy Mạc Doanh bắt đầu phao mị nhãn lung tung, nhịn không được liếc nàng một cái, cáu kỉnh đẩy nàng ý tứ mau tránh đường.
Mạc Doanh đương nhiên biết, vì thế vui vẻ đi theo, trên đường cũng không có dỗ dành cái gì.