Chương 37: Nhớ

Rất nhanh trời đã chuyển sang thu, từ hôm đi công tác trở về, Mạc Doanh có vẻ càng ngày càng bận rộn. Một phần vì căn nhà đang sửa của nàng và chuyện công ty, sắp cuối năm cho nên mọi thứ đều loạn một mảnh.

Hôm nay thời tiết bất chợt hơi se se lạnh, cơn gió mùa thu cứ thế tràn vào thành phố. Đường Vi đứng trong phòng nghỉ cho nhân viên, từ cửa sổ nhìn xuống. Nàng cùng Mạc tổng dường như lại quay trở về như cũ, Mạc Doanh bận đến tối mắt tối mũi, gặp nàng cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Mỗi lần gặp, Mạc Doanh cũng chỉ hướng nàng cười một cái đến khuynh đảo, nam nhân bên cạnh đều thèm muốn nhìn nữ lão bản. Trong lòng nàng dĩ nhiên không dễ chịu, bất quá không phải chính nàng đã từ chối lão bản hay sao. Chính là không hiểu vì sao có chút tưởng niệm nàng, không thấy trong lòng liền thực muốn gặp nàng.

Đồng nghiệp bên cạnh đang pha cafe, đột nhiên đứng cạnh nàng quan tâm nói :

-Ngươi là nghĩ cái gì đây, thời tiết hôm nay bỗng nhiên thất thường, ngươi đi làm chỉ mặc có vậy sao ?

-Cảm ơn Lữ tỷ đã quan tâm, ta kì thực sáng cũng không nghĩ sẽ lạnh như vậy.

-Sắp tới là thời gian bận rộn, ngươi tốt nhất nên giữ sức khỏe còn cùng chúng ta chiến đấu. - Nhắc nhở xong ý cười vẫn trên mặt, tiêu tiêu sái sái rời đi.

Thời điểm nàng xoay người liền phát hiện Mạc tổng từ khi nàng đã đứng ở cửa phòng, trên mặt nhìn không ra biểu tình. Đường Vi vẫn là chưa kịp hỏi han nàng cái gì liền nghe được thư kí của Mạc Doanh cung kính mời nàng đi. Vì thế vẫn là yên lặng trầm mặc nhìn theo bóng lưng Mạc tổng rời khỏi.

Chẳng mấy chốc đến lúc tan làm, nàng cùng đồng nghiệp song song cùng nhau đi lấy xe. Bất quá đi được nửa đường liền nghe được chất giọng đặc trưng của thư kí Mạc tổng :

-Đường tiểu thư, xin dừng chân một chút.

Đường Vi xoay người, thân thể có chút căng thẳng, Mạc Doanh muốn gặp nàng sao ?

-Hôm nay thời tiết trở lạnh, Đường tiểu thư vẫn là nên chú ý sức khỏe. - Nói xong liền đưa tới trước mặt nàng chiếc áo khoác quen mắt

Đường Vi có chút ngập ngừng nhận lấy, mùi hương thanh lãnh liền len lỏi vào khứu giác, trong lòng liền biết là của ai.

Nam nhân kia sau khi làm xong liền cung kính chào, động tác mau lẹ muốn rời đi.

-Khoan đã, cái này là của Mạc tổng sao ? - Nàng trong lòng chính là hy vọng

Nam thư kí chính là không mở lời, chỉ lịch sự cười nhẹ một cái, chậm rãi gật đầu sau đó rất nhanh đã biến mất trong thang máy.

---------------------------------------------------------

Buổi tối trời thực sự trở lạnh, hơn nữa còn mưa nho nhỏ. Đường Vi cuộn người trên ghế sofa, tay cầm điều khiển TV chuyển kênh liên tục. Có chút nhàm chán ngẩn người nhìn vào màn hình TV.

Ting !

Nàng hơi cúi đầu nhìn xuống điện thoại đặt cạnh, là của Vệ Thanh. Trong lòng cư nhiên có chút thất vọng. Bất quá liền mau chóng ấn xem.

'Tiểu Vi, ta say chết rồi, ngươi mau đón ta'

'Ngươi hiện tại đang ở đâu'

'Tên khốn nạn kia dám đá ta, hắn là cái gì mà dám làm thế, Tiểu Vi hắn chỉ lợi dụng ta để nổi tiếng, Tiểu Vi....'

Được rồi, coi như nàng không biết đi. Dù sao Vệ Thanh bị lừa cũng không phải lần đầu tiên, nữ nhân này hết lần này lần khác yêu đều trao đi dễ dàng như vậy. Vẫn là Đường Vi nhấc máy, lập tức gọi cho nữ nhân bên kia.

Vệ Thanh ngay tức khắc bắt máy, ngữ khí bất cần, còn mang theo nhừa nhựa say khướt :

-Alo !

-Ngươi đang ở đâu ?

-Quán bar KK ....

-Đợi ta, đừng có đi theo ai.

-Ân.

Nói xong liền trực tiếp tắt máy. Đường Vi có chút khẩn trương đi tìm áo khoác, lại thấy chiếc áo của Mạc tổng vắt trên tay ghế. Trầm mặc một lúc liền cầm lên mặc vào người.

Thời điểm Đường Vi mở cửa liền lập tức sửng sốt, bị người trước mặt dọa chết rồi. Rốt cuộc sau đó thật lâu mới mở được miệng :

-Mạc tổng, chị như thế nào lại ở đây ?

-À, là tiện đường mang cho em cái này ! - Trên mặt Mạc Doanh cũng không có quá nhiều biểu tình, giống như nước chảy mây trôi lưu loát nâng tay lên cầm chiếc túi đưa đến trước mặt Đường Vi

Đường Vi vẫn là không cầm lấy, ánh mắt có chút nghi hoặc. Nhàn nhạt nói :

-Nhà chị ngược hướng nhà ta những 30 phút.

Mạc Doanh hung hăng chớp mắt mấy cái, lại đều đều nói :

-Là đồ ăn ... ta ... à Lạc Hi nấu rất được. Ta nghĩ mang cho em một ít, cái này ăn vào mùa này rất tốt cho sức khỏe.

-Cảm ơn Mạc tổng, bất quá ta hiện tại phải đi đón cái tiểu bại hoại đang say khướt kia, hiện tại phải đi rồi.

-Có cần ta giúp em không ? - Nói xong dùng thân thể chắn đường nàng, ngữ khí giống như ra lệnh

Đường Vi chọn mi nhìn nàng, đúng là tác phong của Mạc tổng. Chính là vẫn chậm rãi gật đầu một cái, đón lấy túi thức ăn trong tay Mạc Doanh cất nhanh vào trong bếp liền song song cùng Mạc Doanh ly khai.

Trên xe, Đường Vi khóe mắt lén nhìn Mạc Doanh sườn mặt xinh đẹp, lại nhìn không ra thái độ của nàng. Trong lòng nhịn không được cảm thấy có chút ngại ngùng. Qủa thật đã lâu không cùng Mạc tổng ngồi chung 1 xe như vậy, hóa ra trong lòng thực sự muốn gặp nàng.

Lúc Mạc Doanh theo sau Đường Vi tiến vào quán bar liền lập tức cau mày. Âm thanh vang dội đập vào tai nàng, một chút cũng không thích ứng được. Nàng nghiêng đầu nhìn Đường Vi, cũng như vậy nhận được cái nhíu mày bất lực, dường như Đường Vi cũng không thích cho lắm.

Vệ Thanh một mình ngồi ở quầy bar, nam nhân xung quanh nhiều như kiến, lần lượt bị đuổi đi lại có người khác xông đến. Đường Vi chân dài hai ba bước liền đến bên người nàng, lại bị Vệ Thanh người đầy mùi rượu không do dự quấn lấy, còn dùng ngữ khí nũng nịu áp sát nàng :

-Tiểu Vi, vì sao bây giờ ngươi mới tới, người ta đợi ngươi đã thật lâu nha. - Nói xong lại xoay đầu nhìn tới mấy đấng mày râu bên cạnh, ngang nhiên nói :

-Các ngươi nhìn, bạn gái ta xinh đẹp như vậy làm sao ta có thể có hứng với nam nhân, mau đi, mau biến khuất mắt ta đi.

Đường Vi thân thể nghe xong liền cứng đờ, cũng không để ý mấy tên nam nhân kia nghĩ gì, khóe mắt liền điên đảo tìm kiếm bóng dáng Mạc tổng. Lại lập tức phát hiện Mạc tổng đứng cạnh quầy bar còn đang thanh toán cho tiểu bại hoại trong lòng mình, đôi mắt như có như không nhìn về phía các nàng. Bất quá khí chất kia hung hăng muốn đem nàng ném đi, làm chân tay nàng không biết đặt đâu cho phải, khí lực phản kháng cũng không có. Cứ như vậy bị Vệ Thanh õng ẹo quấn lấy.

Đường Vi tốn rất nhiều sức mới lôi được nữ nhân kia từ trong bar đi theo sau lưng Mạc tổng. Vừa đến cửa xe, Vệ Thanh từ trong lòng Đường Vi vùng dậy, hoang mang chỉ vào chiếc xe trước mặt :

-Tiểu Vi, đây là xe ai, ngươi định đi đem ta đi bán cho ai ???

-Ngoan nào, ngươi mau vào xe.

-Ngươi được đại gia nào bao nuôi đây, chiếc xe này cũng thật đẹp a. - Nói xong liền phát hiện Mạc Doanh lạnh lùng đứng sau lưng Đường Vi, nàng nheo mắt một chút, dưới ánh đèn vàng chập chờn, nàng một chút cũng không nhận ra Mạc Doanh.

Đường Vi dùng sức nhét Vệ Thanh đến ghế sau, lầm bầm một chút liền theo Mạc tổng lên xe. Mạc Doanh một câu cũng không nói, thần thái lạnh nhạt như cục băng di động. Đường Vi có chút khẩn trương nhìn nàng, ngập ngừng nói :

-Mạc tổng, chị là làm sao vậy ?

-Em và Vệ tiểu thư có vẻ rất thân thiết.- Mạc Doanh rốt cuộc cũng mở miệng, nhàn nhạt nói

-Nàng và ta chỉ là khuê mật. - Nói xong cảm thấy bản thân như thế nào lại giống giải thích, nàng hơi xoay đầu, Vệ Thanh còn đang ngủ say li bì đằng sau ghế, một chút cũng không biết gì

-Mạc tổng, chị là đang ghen sao ?

-Có lẽ . - Mạc Doanh hơi chớp mắt, môi mọng cong lên, thần thái lại bắt đầu phát tán mị hoặc

Đường Vi thẹn thùng chết mất, nàng bắt đầu cảm thấy cả người đột nhiên khô nóng, nếu không phải là trong xe, chắc giờ này Mạc tổng sẽ cười khuôn mặt đỏ ửng của nàng mất. Trong xe, lần này lại lo lắng Mạc tổng giữa sự an tĩnh lại nghe được tiếng tim đập điên cuồng của nàng, vì thế Đường Vi vẫn là lảng tránh, vươn tay lên trước tăng tiếng đài radio. Sau đó bởi vì xấu hổ mà xoay đầu ra ngoài, một chút cũng không muốn nhìn Mạc tổng.

Xe vừa dừng lại trước cửa chung cư nàng liền mở cửa lao xuống, lấp tức đón gió lạnh vào lòng, chậm rãi giải phóng nóng nực thẹn thùng trong lòng. Cả đời nàng chưa bao giờ thất thố như thế a.

Vệ Thanh vừa ra khỏi xe liền run rẩy bám lấy vai Đường Vi, khàn khàn giọng nói :

-Tiểu Vi, mau đưa cho ta áo khoác, lạnh quá. - Chân tay lóng ngóng muốn cởϊ áσ khoác trên người Đường Vi

Bất quá, Đường Vi theo bản năng liền dùng sức giữ lại bàn tay đang loạn thất bát tao của Vệ Thanh, khóe mắt không tự chủ lại nhìn về phía Mạc tổng, thăm dò thái độ của nàng.

Mạc Doanh vẫn giữ nguyên tư thế, lạnh nhạt nhìn về hướng nàng. Không nói gì.

-Đã đến nhà rồi, lên nhà liền hết lạnh. - Đường Vi vô lực gạt tay Vệ Thanh qua một bên, lại kéo nàng hướng vào bên trong tòa nhà

-Người ta muốn áo khoác mà, ngươi sao lại ích kỉ như vậy... - Vệ Thanh chân tay đều dựa vào người Đường Vi mà phó thác, một chút cũng không muốn tự đi

Mạc Doanh vẫn là đi về phía nàng, đưa tay muốn giúp nàng đỡ Vệ Thanh liền nhận được ánh mắt sắc như dao của Đường Vi, cũng ngữ khí lành lạnh nói :

-Mạc tổng, vẫn là không cần. Tiểu bại hoại này ta liền giải quyết được.

Nói xong liền dựng thẳng người nữ nhân trong lòng, tiến sát lại thì thầm nói gì đó. Vệ Thanh nghe xong liền nghiêng nghiêng ngả ngả xiêu vẹo tự mình đi vào.

Mạc Doanh một bên khóe miệng cười đến vui vẻ, Đường Vi ngẩng đầu nhìn nàng liền lập tức ngượng ngùng. A, nàng lại thất thố. Nàng đây là tự mình đa tình cái gì, người ta chỉ muốn giúp, nàng lại không muốn thấy Vệ Thanh yếu đuối dựa vào lòng Mạc tổng. Nghĩ đến trong lòng liền khó chịu. Vì vậy miễn cưỡng cúi đầu, ngập ngừng nói :

-Mạc tổng có muốn vào nhà hay không ?

-Không cần, em vào đi kẻo lạnh. Ta vẫn là nên trở về. - Nói xong trên mặt lại cười tươi rói.

Dưới đèn đường vàng vọt, Đường Vi liền cảm giác có chút vi diệu, giống như chỉ cần nàng chớp mắt một cái lập tức có thể cướp hồn người khác đi mất. Chính là không nên nhìn nhiều a. Đường Vi gật nhẹ đầu, xoay người chậm rãi đi vào nhà.

Mạc Doanh ở lại cho đến lúc đèn điện trong phòng khách của tiểu Vi sáng lên mới chậm rãi đánh xe rời đi. Trong lòng nhịn không được vui vẻ, nữ nhân đúng là động vật cao cấp khẩu thị tâm phi a.