Chương 32: Hôn

Thời điểm Mạc Doanh đang bận rộn trong phòng ngủ, Lạc Hi đang đứng trước gương thử bộ quần áo mới tình nhân vừa tặng hôm nay, đột nhiên nói :

-Hôm nay ta gặp Đường tiểu thư ở bệnh viện.

Mạc Doanh nhất thời ngừng hành động, hơi ngẩng lên nhìn Lạc Hi gần đó biểu tình ta đang lắng nghe đây.

-Nàng đi cùng Trình Hạ Tuyết.

-À...- Nàng cảm thán một tiếng liền lại tiếp tục công việc dang dở

-Tuyết Tuyết có nói cái gì đã là quá khứ thì đừng nhìn lại. - Lạc Hi xoay xoay mình trước gương, xem như những điều nàng nói không có trọng lượng

-Ngươi biết bọn họ trướng mắt ta.

-Chứ không phải vì Trình Nhã sao ? - Lạc Hi chọn mi, uể oải xoay đầu nhìn nàng

Mạc Doanh vẫn không ngừng tay, không biết suy nghĩ gì, được 1 lúc liền nói :

-Một phần. Ta nợ hắn, cái chết ấy không thể không được làm rõ.

-Ngươi phải biết cha hắn là xã hội đen, ngày nào chẳng có cái chết xảy ra. Hơn nữa, thứ ngươi nhặt được chắc gì đã là của ...

-Hi nhi, bọn hắn cũng muốn trừ khử ta. Ta biết ta đang làm gì, Trình Nhã chỉ là một phần trách nhiệm của ta mà thôi, phần lớn ta phải dọn dẹp đường đi của ta. nếu không một ngày nào đấy người đó sẽ là ta.

Lạc Hi im lặng trở lại, lầm bầm :

-Vậy bỏ việc đi, ngươi cần gì dính đến việc này. Ta đây cũng đủ sức nuôi ngươi.

-Ngươi lấy chồng đi.

-Còn nói mai ta đi nói với Đường tiểu thư ngươi thích nàng. - Lạc Hi bĩu môi, ngữ khí hờn dỗi

-Được được, đi nói đi, ta đỡ phải nói. Còn nữa, khi nào thì ta nói ta thích nàng - Mạc Doanh ôm trán, khóe mắt liếc Lạc Hi một cái đầy chán ghét

Lạc Hi âm thầm bĩu môi khinh bỉ một phen, rõ ràng hành động lộ liễu như vậy. Ngươi đến khi nào thì nhận ra ngươi yêu thích nàng đến quá phận rồi. hừ.

Đường Vi sáng sớm liền kéo vali xuống trước cửa khu nhà đứng đợi. Đêm qua Mạc tổng trước khi đi ngủ còn nhắn cho nàng cái tin, nói sáng nay sẽ có người tới đưa ra sân bay. Ngẫm lại cũng được, không cần phải đi taxi ngồi một chỗ với người đàn ông xa lạ.

Chiếc xe đời mới sang trọng cẩn thận dừng lại trước mặt nàng, người đàn ông vốn dĩ là thư kí bên người Mạc tổng liền mở cửa bước xuống xe. Biểu tình ôn hòa mời nàng lên xe. Kì thực cảm giác không được tự nhiên cho lắm, Đường Vi mím mím môi hồng, kéo chiếc vali lại gần. Hắn giúp nàng để hành lý vào cốp, sau đó rất tự nhiên nghiêng thân mình mở cửa xe cho nàng.

Đường Vi ngồi trong xe hưởng thụ không khí trầm mặc, thế này cũng không khác taxi cho lắm, vẫn là nam nhân xa lạ a.

Thời điểm Đường Vi được đưa đến sân bay, nam nhân kia vẫn chưa vội rời đi, rất khách khí kéo vali hộ nàng, hộ tống nàng đi đến tận cửa máy bay. Nàng nói lời cảm tạ xong liền vội vã check vé, sau đó theo tiếp viên đi tìm ghế ngồi.

Đúng là Mạc tổng, còn chuẩn bị cho nàng khoang hạng nhất, đi công tác mà cũng tiện nghi vậy sao. Tiếp viên đưa nàng tới số ghế của mình sau đó lịch thiệp rời đi. Đường Vi đánh giá xung quanh một chút. Tâm tình vui sướиɠ thả mình trên chiếc ghế rộng rãi lại sang trọng. Có chút vui vẻ vì không cẩn phải gặp Mạc Doanh trong những ngày này, coi như đây là đi du lịch để điều chỉnh là tâm tình đi. Nàng hạ ghế xuống, chiếc ghế trong nháy trở thành chiếc giường, thoải mái điều chỉnh tư thế, sau đó hơi liếc sang ghế ngồi bên cạnh, thầm nghĩ chắc không có ai ngồi đó đâu. Vì vậy đặt túi xách của mình lên ghế bên cạnh, trong phút chốc liền yên bình ngủ mất.

Thời điểm nàng tỉnh lại cả người đều thấy khoan khoái, tâm tình cũng tốt đẹp. Bất quá giọng nói có phần quen thuộc ở đâu nhàn nhạt cất lên :

-Tỉnh rồi sao ?

Đường Vi hung hăng trở mình, trợn tròn mắt nhìn nữ nhân ngồi bên cạnh. Tóc ngắn chấm vai hôm nay có hơi xoăn nhẹ, ánh mắt uy nghiêm, môi đỏ quyến rũ, áo phông trắng, quần vải thoải mái, trên đùi còn đặt một cái laptop, hai tay thon dài nghiêm túc gõ bàn phím, tựa hồ cùng câu nói vừa rồi không phải nàng nói.

Đường Vi vẫn còn đang ngẩn người, Mạc tổng như thế nào lại xuất hiện ở đây. Chưa kịp định thần, lại thấy Mạc Doanh xoay đầu, khóe môi như đang cười, ngữ khí câu dẫn mang theo nhàn nhạt hơi thở thơm tho.

-Có vui không ?

Vui. Vui cái gì, người ta hôm qua còn tưởng phải đi một mình, hôm nay lại bất thình lình xuất hiện. Chuyện này chỉ Mạc tổng mới có thể làm ra.

-Mạc tổng, sao chị lại ở đây ?

-Không phải là đi công tác sao ? - Mạc Doanh hơi nhướn mày, biểu tình thoạt nhìn nghi hoặc

Đường Vi nheo mắt, thực không biết phải nói gì hơn nữa. Nàng xoay người, từ từ ngồi dậy, khóe mắt len lén nhìn Mạc Doanh. Lại để ý Mạc tổng vì quá chuyên chú vào vào máy tính cho nên tóc rơi một bên cũng không có ý định phát hiện. Đường Vi có chút ngập ngừng, sau đó vươn tay giúp Mạc Doanh vén tóc lên vành tai, động tác ôn nhu. Mạc Doanh nhất thời ngừng hành động, trái tim bắt đầu tự huyên náo, trong lòng khẩn trương, giương mắt to hơi ngạc nhiên nhìn Đường Vi bên cạnh. Nữ nhân này đang làm cái gì đây ?

Đường Vi phát hiện bản thân làm vậy có chút ám muội, liền haha cười miễn cưỡng :

-Xem ra để tóc như vậy có chút lôi thôi.

Mạc Doanh nghiêng đầu, ánh mắt mang theo tức giận, cái gì mà chê nàng lôi thôi.

-Ý ta là tóc che mất phong thái của Mạc tổng a.

Dẻo miệng, rõ ràng là chê ta không có phong cách. Nàng chọn mi, hơi mỉm cười, giơ tay muốn bắt lấy cằm nữ nhân đối diện, Đường Vi lại phản ứng nhanh, nhất thời lùi lại tránh đi, cho nên ngón tay thon dài bất giác rơi vào giữa không trung. Đường Vi rất nhanh bắt được ánh mắt phẫn nộ của Mạc tổng, không tự nguyện lại nhích người về phía trước, tự giác đặt cằm vào tay nàng, ngữ khí hờn dỗi :

-Được rồi, Mạc tổng tức giận liền nói. Ta bất quá chỉ là thuận miệng nói, Mạc tổng là cấp trên, cũng nên bao dung với ta một chút.

Mạc Doanh chính là không nghĩ Đường Vi lại tự giác đặt cằm vào tay nàng, trước đây cũng không thấy như vậy ngoan ngoãn, không khí xấu hổ nháy mắt tan biến. Nàng dùng ngón cái vuốt ve cằm nàng một chút, Đường Vi nhất thời khuôn mặt bắt đầu không tự giác khô nóng.

-Đột nhiên ... ta muốn khi dễ em.

Đường Vi nhíu mày, nàng muốn khi dễ thì khi dễ sao, nhất thời nghĩ Mạc tổng chắc không phải loại người giữa chốn công cộng sẽ đánh nàng hay quát tháo nàng chứ. Vì vậy không biết lấy dũng khí ở đâu ra, nàng liên tục gật đầu, ngữ khí kiên định :

-Mạc tổng cảm thấy muốn phát tiết lên ta thì làm đi.

Mạc Doanh hơi trầm mặc một chút, thái độ dần dần chuyển thành ôn nhu, ánh mắt cũng mang theo nóng bỏng. Đường Vi cả người không được tự nhiên, cằm vẫn bị người đối diện nắm lấy, tránh cũng không tránh được, biểu tình có chút xấu hổ lại có phần u uất.

Mạc Doanh khóe môi cười nhẹ, nụ cười này về sau mỗi lần nhớ lại Đường Vi đều biết nữ lão bản nhất định là đang định là chuyện xấu xa. Không một chút do dự, Mạc Doanh hơi nghiêng người, chuẩn xác hôn xuống đôi môi đang cong lên của Đường Vi. Chậm rãi hôn nàng, chậm rãi thưởng thức, tay đang nắm cằm liền chuyển sang vuốt ve khuôn mặt. Đường Vi cả người đều run rẩy, thở cũng không dám thở, đầu óc nhất thời trống rỗng, nghĩ không ra nên đẩy Mạc tổng ra thế nào, cứ thế yên lặng tiếp nhận, bất quá mắt vẫn mở to như phản kháng. Cuối cùng, Mạc tổng không biết từ khi nào tách khỏi người nàng, còn hơi cười cười nhìn nàng.

Đường Vi chắc chắn bị thẹn thùng cướp hồn đi mất, hai má hồng nhuận không chút che giấu, đôi mắt vẫn còn hoang mang, môi hồng giờ có chút sưng đỏ, thoạt nhìn hết sức câu dẫn. Nàng có cảm giác xúc động muốn chạy trốn khỏi đây. Mạc tổng lại trêu đùa nàng, động một chút là hôn, có phải hay không nàng yêu thích nữ nhân, vậy chắc chắn Lạc tiểu thư là lựa chọn số một rồi. Bất quá đi công tác xa nhà, người ta có chút nhớ nhung mỹ nhân gợi cảm ở nhà nên dùng nàng phát tiết một chút, nàng ở đây xấu hổ ngại ngùng cái gì, thật quá mất mặt. Vì thế Đường Vi không đợi Mạc Doanh mở miệng, trực tiếp đưa tay ấn nút trên tay ghế, tấm ngăn cách dần dần che đi mặt của Mạc tổng. Sau đó nàng mới hung hăng quay mặt ra cửa sổ, hung hăng lẩm bẩm, hung hăng chửi rủa, cầu mong mau đến nơi nhanh một chút. Nàng một tý cũng không muốn nghe thấy tiếng thở của Mạc tổng ở ghế ngồi bên cạnh kia, làm nàng nhịn không được khẩn trương.

Một bên Mạc Doanh hết sức hài lòng vì hôn được tiểu mỹ nhân, bộ dáng suy yếu trong lòng nàng thật sự làm nàng có chút xúc động muốn động thủ. Xem ra càng ngày mình càng yêu thích nữ nhân khẩu thị tâm phi này. Sau khi Đường Vi chạy trối chết, Mạc Doanh lại càng thoải mái, không cần nhìn cũng biết chắc chắn Đường Vi lại đang tự tưởng tượng gì đó rồi suy đoán lung tung.

------------------------------------

Không qua bao lâu, Đường Vi có chút khát nước, vì thế liền ấn nút gọi tiếp viên. Nữ nhân viên xinh đẹp cầm một chai nước khoáng tiến về phía nàng, mặc dù không muốn cũng phải hạ tấm chắn xuống.

Mạc Doanh trên mặt đeo một tấm che mắt, đầu hơi nghiêng nghiêng, cả người nằm dài trên ghế, tựa hồ vì hơi lạnh cho nên có chút co người. Laptop từ khi nào đã đặt xuống ngăn bàn nhỏ trước mặt, bên trên là cái túi xách của nàng.

Nhận lấy nước từ tay nữ tiếp viên, ngập ngừng một chút liền mở miệng nói :

- Làm ơn lấy hộ ta một chiếc chăn được không?

- Được, quý khách đợi một lát. - Nói rồi nhanh chóng xoay người rời đi

Đường Vi có chút trầm mặc nhìn người bên cạnh, đang ngủ mà lông mày cũng không tự giác hơi nhăn lại, môi mỏng đỏ hồng quyến rũ, khuôn mặt tinh xảo không có chút uy hϊếp như lúc tỉnh táo.

Phải thừa nhận, Đường Vi vốn dĩ cảm giác có chút đe dọa khi đứng trước Mạc tổng, dù sao người ta cũng là lão bản, còn trẻ, lại khí chất hơn người, nói không sợ thì đương nhiên là giả. Không phủ nhận mới đầu bị Mạc tổng dây dưa có chút cứng đầu mà phản kháng, về sau tựa hồ bị sa vào, càng ngày bản thân càng không tự giác nghe lời, thậm chí có chút nhớ nhung nữ nhân trước mắt này.

Nghĩ tới đây liền bất giác đỏ mặt, đang cố điều chỉnh tâm tình liền nghe giọng nói nhẹ nhàng của nữ tiếp viên không biết từ khi nào đã đứng trước mặt :

- Qúy khách, chăn của quý khách đây ạ.

Đường Vi hơi ngượng ngùng đón lấy chăn từ tay nữ tiếp viên, giống như bị bắt quả tang ngắm nhìn Mạc tổng, vì vậy mặt càng đỏ thêm. Quẫn bách nhìn nữ tiếp viên mỉm cười rời đi, nàng mới chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới xoay người giở tấm chăn, chậm rãi phủ lên người Mạc Doanh.

Giống như đang lạnh cóng mà được cái gì đó áp lên thực ấm áp, Mạc Doanh theo bản năng nắm lấy đầu chăn, không tự chủ kéo lên trùm qua đầu, lại tiếp tục giấc ngủ.

Đường Vi có chút sững sờ nhìn động tác của Mạc tổng, trong lòng hoài nghi có phải không Mạc tổng thực chất là đang tỉnh táo. Bất quá lại thấy hành động này dường như là thói quen, không hiểu sao cảm thấy Mạc tổng có chút đáng yêu. Môi cũng không nhịn được khẽ khẽ giương lên, ôn nhu cười.