Chương 21

Mạc Doanh đã lâu không gặp Lạc Hi, chính vì vậy thực yên lặng lắng nghe Lạc Hi thao thao bất tuyệt về chuyến đi của nàng. Thi thoảng cả hai lại cười rộ lên thực vui vẻ.

Ở một quán cafe khác, Đường Vi bắt buộc bản thân không cần nghĩ đến Mạc tổng, coi như nàng ta là đùa giỡn nàng đi. Bất quá Vệ Thanh cả buổi tối chỉ thấy Đường Vi hết ngẩn người lại cau mày khó chịu, bản thân chịu không được liền giơ tay véo má người đối diện, ngữ khí gặng hỏi :

-Nói, ngươi rốt cuộc là làm sao ?

-Ta ... ta thì làm sao. - Đường Vi xoa xoa bên má đã ửng đỏ của mình, hơi nhíu mày trả lời

Nàng quay đầu ra ngoài cửa kính, thành phố từ lâu đã lên đèn, đông đúc, ồn ào. Tay Đường Vi vẫn giữ đều tốc độ khuấy khuấy cốc trà trước mặt, biểu tình thực phức tạp. Nói :

-Vệ Thanh, ta có 1 người bạn, nàng kì thực không ưa một cái nữ nhân. Chính là không hiểu vì sao cũng không tự chủ được mà đối với yêu cầu hay hành động của nàng cũng không bài xích. Sau đó, nữ nhân kia đối nàng có một chút lời nói ám muội. Làm nàng thực sự có chút bối rối, ngươi nghĩ nàng nên làm sao ? - Nói xong còn tự mình đỏ mặt

-Cái này còn tùy vào bản thân bạn của ngươi a, nếu như nàng cảm thấy không thích thì sau khi chạy đi đã không có ý nghĩ như vậy. Hơn nữa, nữ nhân ấy cũng không nói yêu thích nàng, bất quá chỉ làm ra vài cái hành động ngôn ngữ ám muội, nàng khẩn trương cái gì ? Không phải cùng là nữ nhân sao ?

Đường vi hơi chút ngừng hành động, một hồi trầm mặc. Cũng phải, Mạc tổng không có nói thích nàng, nàng khẩn trương cái gì, hơn nữa nữ nhân thoải mái với nhau thì có gì lạ lùng. Rõ ràng bản thân là tự mình đa tình đi.

Vệ Thanh hơi híp mắt, đôi bàn tay thon dài nâng lên rút bông hoa trong lọ trên bàn, chậm rãi đưa cho Đường Vi, ngữ khí trêu chọc :

-Vậy ngươi có thích nàng không ?

-Ta ... cái này... chính là không thể a.

-Có cái gì mà không thể, không phải chỉ cần yêu là được sao ? Nếu đó là từ hai phía chính là không cần phải quá câu nệ. Ngươi biết không, ngập ngừng như vậy chính là câu trả lời rồi a. Bất quá, còn phải xem ngươi thích hắn đến mức độ nào. Hơn nữa, nữ nhân thích nữ nhân vào thời đại này cũng không quá lạ lẫm.

Đường Vi chuyên chú nhìn bông hoa trong tay Vệ Thanh, lại càng bối rối, trong lòng lại âm thầm nghĩ tới Mạc Doanh thường xuyên dùng ngữ khí nghiêm túc nói lời ngả ngớn, bất giác nở nụ cười.

-Ta đã nói đó là một người bạn của ta. Hơn nữa nàng cũng đâu nói thích nàng, là bằng hữu là tốt rồi.

-Ừ, ừ, vậy người bạn của ngươi tính sao đây ? - Vệ Thanh chính là trong lòng nhịn cười đến nội thương, bất quá nhìn tới Đường vi lần đầu tiên có biểu hiện bất đồng như vậy liền ủy khuất bản thân nhịn 1 chút

-Hẳn là tiếp tục làm bạn thôi, như vậy sẽ không có ngại ngùng gì giữa hai người cả.

Đồng hồ đã chỉ 10 giờ tối, Vệ Thanh nhìn cốc latte trên bàn đã tan gần hết đá, hơi ngẩng đầu nhìn sườn mặt của Đường Vi còn đang chăm chú nhìn ra đường. Trong lòng liền thập phần lo lắng, rốt cuộc ai lại khiến nữ nhân trước mắt này để tâm nhiều như vậy đây.

-------------------------------------------------------------

-Hắt xì... !

-Ngươi không phải bị cảm đấy chứ ? - Lạc Hi vươn tay đặt lên trán Mạc Doanh, biểu hiện tự nhiên đến không thể nào tự nhiên hơn được

Nàng phất phất cánh tay chủ ý không sao, liếc mắt thấy đã hơn 10 giờ, liền mở miệng :

-Ta nghĩ là nên trở về thôi, ngày mai ta còn có cuộc họp quan trọng.

Lạc Hi một bên lái xe, một bên lại tiếp tục tra hỏi Mạc Doanh những ngày qua sống ra sao. Nàng cũng lười giải thích, chỉ thuận tiện đáp lại vài câu, chốc chốc lại nhìn điện thoại.

----

Mạc Doanh ngồi trên giường nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, nghĩ bản thân nên nhắn gì cho Đường Vi.

' Đã ngủ chưa'- sau đó hơi xoay đầu nhìn Lạc Hi chân dài thẳng tắp ngồi dựa trên đầu giường đang giương đôi mắt nghi hoặc nhìn nàng

- Ngươi nhắn tin cho ai ? Muộn như vậy rồi, không phải có tình nhân đấy chứ ?

Mạc Doanh thâm tâm có phần chột dạ, hai tai bất giác biến thành màu hồng, mày cũng nhíu lại một chỗ.

- Không có, ngươi đừng nói bậy.

Lạc Hi không tiếp tục tra hỏi, kia màu hồng hai tai đều nói rõ ràng rồi, nàng mất công làm nữ nhân kia phát tiết làm gì đâu. Vì vậy xoay cái liền nằm xuống, ngữ khí nũng nịu :

- Được rồi, mau đi ngủ, ngươi còn phải lâm hạnh ta nha.

-Lui xa ra một chút đi, ngươi động dục sao?

- Người ta lâu ngày nhớ thương ngươi mà - Nói xong còn như vô tình cố ý dán lại bên người Mạc Doanh, bên tai nàng thổi khí

Mạc Doanh ánh mắt có phần mất kiên nhẫn, nháy mắt liền xoay người nằm xuống, nhàn nhạt nói :

- Mặc kệ ngươi, ta ngủ.

Đúng là không có tình thú, Lạc Hi nheo mắt, lè lưỡi phía sau gáy Mạc Doanh. Sau đó cũng chậm rãi chỉnh đổn váy ngủ trên người đã bắt đầu loạn thất bát tao, lại lật người một chút, liền nhắm mắt muốn đi vào giấc ngủ.

Thời điểm Đường Vi cùng Vệ Thanh đứng lên thanh toán ngoài trời liền đổ mưa. Mưa không lớn, những giữa tiết trời nóng nực như thế này thực giống như gột rửa cơn khó chịu không rõ nguyên nhân trong lòng nàng. Vệ Thanh sau khi đưa Đường Vi về chung cư của nàng cũng rất nhanh đã lái xe rời đi.

Đường Vi sau khi tắm xong liền nhận được tin nhắn của Mạc Doanh, trong lòng liền khẩn trương, bất quá nghĩ tới nữ nhân này đã muộn rồi còn nhắn tin cho nàng, có phải hay không chẳng qua là đi ăn cùng nữ nhân kia về cho nên mới rảnh rỗi nhắn tin cho nàng. Vì vậy, ngần ngại một chút liền đặt lại điện thoại trên đầu giường, biểu tình không biết từ lúc nào bắt đầu lạnh nhạt.

Lạc Hi trở mình, đưa mắt nhìn tới Mạc Doanh nằm 1 bên góc giường, liền nói :

-Ngươi vẫn vậy nhỉ, nghĩ thế nào lại mua căn hộ chỉ 1 phòng ngủ thế này. Muốn hay không ta ra phòng khách.

-Không cần, ta đang chuẩn bị ngủ đây. - Mạc Doanh cuốn chăn thật chặt, đôi lông mày nhíu lại

-Thực tình, rõ ràng là ngươi đã lăn lộn những 2 tiếng đồng hồ, bản thân ta còn chẳng ngủ nổi. - Lạc Hi hơi buồn cười, nhìn nữ nhân còn đang nhẫn nhịn kia chịu không được liền ngồi dậy ném chiếc gối về phía nàng, trở mình đứng dậy

-Ngươi đi đâu vậy ?

-Ta ra ngoài. Đại tiểu thư, ngươi không ngủ được với người khác không phải sao, đừng nói lại muốn lâm hạnh ta. Ta đi. - Nói xong liền tiêu sái sải chân dài rời khỏi phòng

Mạc Doanh còn lại 1 mình trong phòng liền thở dài nhìn lên trần nhà, trong lòng có chút trống trải. Bên ngoài phòng khách vẫn đều đều tiếng nói chuyện của Lạc Hi, có lẽ nàng đang nấu cháo điện thoại cùng bạn trai đi. Nghĩ vậy Mạc Doanh liền có chút nghĩ đến Đường Vi, nghĩ đến biểu tình tức giận của nàng, lúc lại vui vẻ, khi thì nghiêm túc chuyên chú giải thích, nghĩ tới cả khi nàng hoang mang lo lắng cho mình.

Mạc Doanh vươn tay lên trần nhà, nhắm lại một bên mắt, hơi thủ thỉ :

-Thật sự mình đã có câu trả lời rồi sao ?

Lúc này, lại nghe được tiếng chuông tin nhắn báo vào máy điện thoại. Mạc Doanh trong lòng hơi buông xuống, cầm lấy lấy điện thoại, bản thân liền không biết phải thể hiện cảm xúc gì cho phải.

'Mạc tổng, ta phát hiện ở bên cạnh chị kì thực rất thoải mái, ta hi vọng chúng ta có thể trở thành bằng hữu tốt. Ngủ ngon.'

Mạc Doanh đặt điện thoại về chỗ cũ, trong lòng cười lạnh, quả thật lần đó có chút nóng vội. Rốt cuộc cũng vẫn mất ngủ đến gần sáng mới vào giấc.

Lạc Hi mới sáng sớm liền bật nhạc, sinh khí có vẻ tràn trề, nàng mặc chiếc váy ngủ xuyên thấu, đôi chân dài nhún nhảy theo bài hát. Lạc Hi chính là thức dậy sớm như vậy để làm đồ ăn sáng cho nữ nhân còn đang ngủ kia, vì vậy tiếng động trong bếp ngày một lớn. Mạc Doanh từ trong chăn bắt đầu động đậy, hoàn toàn quên mất trong nhà còn thêm 1 cái nhân nữa, liền mơ mơ màng màng ngồi dậy, mắt nhắm mắt mở nhíu mày lầm bầm :

-Là ai ?

-Doanh Doanh, mau dậy, ngươi nói hôm nay còn có cuộc họp a. - Lạc Hi bất thình lình mở toang cửa, lớn giọng quát

Nàng nhíu mày, nhìn nữ nhân bộ dáng quyến rũ ở cửa liền muốn tiến tới bóp cổ nàng. Bất quá nhịn xuống, từ từ đứng dậy. Trên người là bộ pijama màu xanh nhạt, một chút cũng không giống nữ nhân trưởng thành, thoạt nhìn lại giống nữ sinh. Một tay vuốt vuốt tóc, một tay dụi dụi mắt, Mạc Doanh bộ dáng sáng sớm chính là thuần khiết đến mức khiến người khác có chút bất ngờ.

-Ai ya, mắt ngươi, đêm qua ngươi vẫn mất ngủ sao ? Nên bôi thêm một chút kem nền đi, để thế này thực giống ngươi bị ai đánh qua.

-Không cần, sinh ra kính râm để làm gì chứ.

-Được được tùy ngươi, ăn nhanh một chút, ta còn có một ca phẫu thuật lúc 9h.

Mạc Doanh chuyên chú ăn bữa sáng Lạc Hi mất công làm, không quên liếc đồng hồ :

-Có cần ta đưa ngươi tới bệnh viện ?

-Không cần, cho ta mượn xe là được rồi.

-Chìa khóa trên tủ kính - Mạc Doanh chọn mi, một tay tiện nâng cốc nước cam trên mặt bàn uống một hơi

Lạc Hi là bác sĩ có tiếng ở một bệnh viện lớn, chính là gia đình đều là bác sĩ, tự nhiên gen di truyền cũng không làm nàng lạc nghề. Bất quá, vẫn cứ thực lông bông như vậy, làm việc được một tháng liền bỏ đi du lịch, nghỉ phép đi chơi đâu đó, hỏi ra liền biết nàng kì thực không thích không khí bệnh viện, bất quá phẫu thuật chính là chuyên môn của nàng, vì vậy cũng không tránh khỏi thi thoảng lại bị điều tới bệnh viện lúc nửa đêm. Nhìn bề ngoài sinh ra xinh đẹp như vậy, căn bản chính là nấu ăn cũng rất tốt, ưa thích của nàng là sáng tạo món mới sau đó liền để Mạc Doanh thử. Bất quá bản tính trước đây yêu ai cũng chỉ tính tháng tính ngày, có lần nàng còn từng nói với Mạc Doanh :

-Nói ta nên dựa vào nam nhân. chính là quen vài người liền cảm thấy nam nhân thực ra không đáng để tin tưởng. Vẫn là nên dựa vào bản thân mình, mua nhà, mua xe, sau đó dọn về ở cùng ngươi.

-Ta cũng không nói sẽ ở cùng ngươi. - Mạc Doanh quăng ánh mắt khinh bỉ về phía Lạc Hi

-Ta cũng không nói cần ngươi đồng ý. Ngươi chính là khó tính đến mức không chấm được ai, ở với ta là được rồi. - Lạc Hi cười đến híp mắt, một câu chắc nịch như vậy

Chính là ngày ấy cũng chỉ là ngày ấy, hiện tại Mạc Doanh trở về liền phát hiện Lạc Hi đã yêu một người những 3 năm, bất quá vẫn không ngừng lải nhải muốn chuyển đến nhà nàng sống. Tính khí một chút cũng không thay đổi, làm việc gì cũng bá đạo, không cần cân nhắc ý kiến của người khác, yêu ghét rõ ràng. Kì thực điều này làm Mạc Doanh có chút nhức đầu, cảm thấy nữ nhân này bao nhiêu năm qua đi cũng chưa bao giờ muốn lớn lên.