Chương 10

Đường Vi ngủ thẳng đến 7 giờ tối, nàng khó khăn cử động thân mình, có chút nặng nề ngồi dậy, liền thực ngạc nhiên nhìn đến Mạc Doanh bóng dáng cô đơn đứng xoay lưng về phía nàng, chuyên chú nhìn xuống thành phố qua cửa kính rộng lớn của nàng. Đường Vi ngẩn ngơ nhìn, nữ nhân trước mặt hàng ngày tiêu sái khi dễ nàng, không hiểu vì sao lúc này có phần nặng nề lại thêm phần đau thương ẩn trong đó. Nàng nhỏ giọng gọi :

-Mạc Tổng.

Mạc Doanh xoay người, khóe môi cười nhẹ, lại gần nàng, chung thủy không nói một tiếng, chỉ chậm rãi ngồi cạnh nàng, tự nhiên không thể tự nhiên hơn đặt tay lên trán đo nhiệt độ. Đường Vi tâm tình càng khẩn trương, lão bản rõ ràng là trêu đùa nàng, không thì thế nào lại cứ hết lần này đến lần khác động động chạm chạm nàng đây. Hay là lão bản thích nữ nhân. Không thể nào, trước đây vẫn nghe đồng nghiệp nói nàng đã có bạn trai a, nàng xinh đẹp như vậy bạn trai cũng sẽ thực hoàn hảo.

Nghĩ tới đây, không hiểu vì sao Đường Vi trong lòng lại ẩn ẩn không tự nhiên, tâm tình thật không xong, khó chịu dây dưa cùng lão bản. Nàng chính là không nghe thấy Mạc Doanh là đang nói cái gì, cáu kỉnh gạt tay nàng qua một bên, lãnh đạm hướng Mạc Doanh nói :

-Mạc tổng chính là không cần lo lắng cho ta. Dù sao chúng ta cũng là nữ nhân, gần quá như vậy có chút không tiện.

Nhìn biểu tình thực kinh ngạc của Mạc Doanh, Đường Vi tâm tình từ tức giận chuyển thành xấu hổ, nàng tư cách gì mà nói vậy. Cũng là tự mình đa tình đi. Đường Vi cả người đều ửng hồng, chân tay khẩn trương tới mức không biết phải để đâu mới phải. Lúc này lại nghe tiếng Mạc Doanh nho nhỏ cười khúc khích, sau đó lại cười lớn, lăn lộn trên ghế không hề giữ một chút hình tượng. Đường Vi càng nhìn càng không chấp nhận nổi, nếu nàng là tự đa tình thì cũng không cần phải cười tới mức như vậy, thật muốn đào một cái rãnh biến mất khỏi đây, hay như biến thành làn khói tản đi mất, đỡ phải nhìn nụ cười thập phần chọc tức của lão bản.

Mạc Doanh lau một chút khóe mắt, cười cười, động tác ngả ngớn đứng dậy, nghiêng người tới sát bên Đường Vi, hai mắt dừng lại nhìn nhau một chút. Bất quá Đường Vi là tức giận nhìn, còn Mạc Doanh lại là vui vẻ nhìn, sau đó còn sảng khoái nói một câu :

-Đường Vi, nói cho ta biết, ngươi đang nghĩ cái gì vậy ? Nữ nhân không tiện, vậy thì nam nhân sẽ tiện sao ?

- Không ... không phải.

-Nếu không phải thì có cái gì không đúng đâu, bất quá, hay là ...

Đường Vi hai tay nắm chặt, rõ ràng nàng là biết rõ còn cố hỏi, thực muốn chọc thủng đôi mắt kia. Bất quá, khuôn mặt yêu nghiệt này làm nàng thực không muốn nhìn lâu, nhìn lâu sẽ có tác dụng phụ chính là sẽ muốn nhìn nhiều thêm một chút.

Mạc Doanh nhìn tiểu nữ nhân kia trầm ngâm một lúc vẫn không hề trả lời, đã vậy còn tránh ánh mắt nàng. Nàng có chút chờ mong, tâm tình càng vui vẻ. Bất quá biểu tình bỗng nhiên trở nên nghiêm trọng, ngữ khí mơ hồ sợ hãi :

-Đừng nói Đường tiểu thư đây là coi trọng nữ nhân a.

Đường Vi ngẩng đầu, thấy sắc mặt Mạc tổng ngưng trọng, lập tức thấy khẩn trương rồi, nàng là muốn giải thích :

-Ta không có, không có, Mạc tổng mới là người như vậy.

Mạc Doanh nhìn biểu tình vội vàng giải thích của Đường Vi lại thấy buồn cười, khuôn mặt mỹ nhân lạnh lùng này cũng có lúc nhăn nhó đi giải thích với người khác. Nghĩ đến việc nàng còn đổ tội cho mình, lại càng thấy nữ nhân này quá mức khả ái rồi đi. Mạc Doanh lại càng tiến tới, bất quá Đường Vi lại lùi về sau, ánh mắt vẫn cường liệt chống trả. Mạc Doanh thấy nàng thân thể cứng nhắc như vậy, trong lòng có chút đắc ý. Nghĩ vậy khóe môi liền vung lên, cười trào phúng, thập phần câu dẫn dùng tay nâng cằm Đường Vi lên một chút, hù dọa :

-Vậy là ta như vậy sao, ta như nào lại không biết đây ? vậy cũng phải thử một chút, cũng có thể sẽ có cảm giác với Tiểu Vi a.

Sau đó Mạc Doanh hơi nghiêng người, khuôn mặt đưa tới gần Đường Vi, đại khái là biết nàng ta sẽ tránh đi, bất quá người tính không bằng trời tính. Đường Vi ngay lúc Mạc Doanh khi dễ tới gần, cơ thể đã muốn đóng băng, bình thường bất kể khi nào không thích bạn trai hôn hay thân mật nàng đều mạnh mẽ chống cự. Lần cũng không ngoại lệ, nàng là muốn chống cự, lại không hiểu sao tay chân đều không có chút sức lực, tay đưa lên muốn đẩy Mạc tổng ra liền thành ôn nhu đặt lên ngực nàng, cư nhiên chính là trực tiếp ăn đậu hũ, mặt cũng cứ như vậy mà tiến lên một chút tiếp nhận nụ hôn kia.

Đúng lúc môi Mạc Doanh đặt lên cánh hoa kia, liền có một dòng điện chạy dọc toàn thân, nàng là chưa bao giờ có cảm giác như vậy, khí nóng không biết từ đâu xông đến, cả người đều nhanh khẩn trương đến không kịp cử động, bất quá đôi tay từ cằm chuyển sang ôn nhu xoa nhẹ một bên má Đường Vi. Chính vì vậy tư thế các nàng có chút cứng ngắc, môi vẫn nhẹ nhàng chạm vào nhau, bất quá thoạt nhìn đều tưởng nụ hôn này là không chủ ý, giống như là vô tình vậy.

Đường Vi bỗng cảm thấy lạnh gáy, nàng là đối với nữ tổng kia còn muốn hôn sâu thêm một chút, suy nghĩ này vụt qua nàng liền muốn giết chết bản thân mình. Lý trí thoáng chốc quay trở về,nàng có chút khủng hoảng dùng hết sức đẩy tấm thân đang đè trên người mình, lại dùng lực giơ tay đánh cho nàng một bạt tay, tựa hồ rất tức giận liếc nàng một cái, có khi dễ nàng thì cũng không cần phải lấy chuyện này ra vui đùa như vậy. Sau đó Đường Vi chính là tức giận đến mất bình tĩnh, nàng xách túi tông cửa chạy mất dạng.

Mọi thứ xảy ra nhanh như một giấc mộng, Mạc Doanh chính là thoát không ra, cả khuôn mặt đều đã nhanh rát bỏng vì bị đánh, bất quá vấn cứ đứng như trời trồng. Cảm giác này là thế nào đây.

-----------------------------------------------

Hà Đan vừa bôi thuốc cho Mạc Doanh vừa suýt xoa, cái tát này thực không nhẹ, bất quá đánh thế cũng đúng, ít nhất là để cho nữ yêu nghiệt này thu liễm một chút. Đi tới đâu khí chất cũng chói lọi bốn phía, hút hồn người ta, nói là yêu tinh cũng không sai, làm mình đi cạnh có chút lu mờ. Chính là nghe nàng kể lại xong cũng muốn cho nàng một bạt tay. Mạc Doanh là thực ủy khuất, nói xong liền thập phần yếu ớt nhìn Hà Đan.

Hà Đan một chút cũng không chấp nhận nổi kiểu cố ý yếu đuối của Mạc Doanh, liếc nàng một cái liền nói :

-Ngươi bị đánh là đúng, ta hỏi ngươi vì sao hôn nàng.

Mạc Doanh lóng ngóng nhăn mày :

-Ngươi còn không thương ta, nhỡ bị đánh đến hủy dung thì làm sao bây giờ, còn bao nhiêu người theo đuổi ta thì phải làm sao đây, bất quá trêu chọc nàng một chút. Nàng lại không nể tình đánh ta.

Hà Đan có chút bất đắc dĩ nhìn người trước mặt. Nói cái gì vô lý vậy, người theo đuổi ngươi ngươi cũng đâu cho người ta cơ hội.

Hà Đan sẵng giọng hướng nàng :

-Ngươi thực tùy hứng, nàng cũng không có giống ngươi khắp nơi gieo họa, người ta cũng không phóng đãng như ngươi. Tùy tiện hôn người ta còn oan ức cái gì. Nàng là thực nội liễm a, ngươi lại bất thình lình hôn nàng một cái, đương nhiên người ta cảm thấy sợ hãi rồi. Ta cũng thương cho khuôn mặt của ngươi, bất quá ta lại càng muốn nhìn bộ dạng ngươi lúc bị hủy dung thì ra sao.

Mạc Doanh ủy khuất nhìn đến Hà Đan một mực bỏ đá xuống giếng, tròn mắt hỏi :

-Hà Đan, tại sao ngươi lại yêu Phạm Khả Trạch, kì thực cái tên làm ta cảm thấy chán ghét a.

-Ngươi thực là, ban đầu ta cũng ghét tên đó, lúc nào cũng bám theo ta, công việc có chút khác nhau, xong hắn thực biết cách làm phiền người khác, ngoài thời gian phải cứu người ra, hắn lúc nào cũng mua đồ ăn trưa cho ta, hoặc mua đồ ăn khuya. Ta ban đầu còn nể tình hắn, không muốn nhận, về sau ta biết hắn có bao nhiêu nữ nhân theo đuổi, ta liền cảm thấy ghen tị, bất quá không thể hiện, theo dõi hành động của hắn, chính là hắn cho ta biết hắn thực yêu ta, cho nên Trạch Trạch ổn lắm, hắn vẫn giống như ngày đầu theo đuổi ta vậy. Mà vì sao ngươi hỏi vậy, có phải hay không đã có người trong lòng rồi.- Nói xong không tự chủ nghĩ đến tiểu Vi

Mạc Doanh trong đầu liền nghĩ đến Đường Vi khuôn mặt hùng hổ tức giận vẫn không kém phần xinh đẹp, nàng phì cười, kéo kéo tay nàng:

-Hà Đan, ta cảm giác ngươi thực giống heo, hắn mua cho ngươi đồ ăn ngươi liền yêu hắn. Ta mua cho ngươi đồ ăn cũng phải đến chục năm, không thể chọn ta sao.

Hà Đan nháy mắt mặt đều đỏ, vươn tay nắm lấy chiếc tai nhỏ của nàng, dùng sức véo, còn hung ác nói :

-Ngươi thì có cái gì tốt, chỉ biết khi dễ người khác, ai yêu phải ngươi cũng thực khổ. hừ

Mạc Doanh biểu tình có chút lãnh đạm, nụ cười trên mặt cũng dần tắt. Duy trì trầm mặc, tay vẫn y nguyên xoa xoa một bên mặt. Sau đó lại ngẩng đầu, thực tự nhiên một câu như trần thuật :

-Đường Vi. Nàng kì thực cũng không đáng ghét lắm.

Hà Đan đang muốn đứng lên, thân thể sau khi nghe xong liền khựng lại, ánh mắt giảo hoạt đặt lên người Mạc Doanh, còn mang theo chút sửng sốt :

-Mạc Doanh ngươi có biết ngươi đang nói gì không ?

-Ta biết, chẳng là ngươi cũng không muốn ta ghét nàng không phải sao, ngươi là làm sao vậy?

Hà Đan vẫn chuyên chú nhìn đến bạn thân của nàng, nữ nhân này bỗng nhiên lại thay đổi tính tình, dạo gần đây không còn gay gắt như trước, lại thường xuyên hay cười, chưa kể còn có hứng thú với tiểu Vi. Đường Vi có khi nào bài xích nên mới đánh nàng không đây, vẫn vì là bạn thân cho Hà Đan lựa chọn mình là che khuyết điểm, không nên để Mạc Doanh kết giao cũng Đường Vi.

-Mạc Doanh, kì thực ta thấy mọi thứ nên xảy ra tự nhiên a. Đường Vi chính là rất không thích thân cận người khác, cho nên ngươi cũng đừng cố trêu chọc nàng làm gì. giữ khoảng cách một chút.

Mạc Doanh tâm tình không sai cho lắm, ánh mắt dò xét nhìn đến Hà Đan, khóe môi cong cong, giơ tay nhấc chân đều thập phần mị hoặc, nháy cái đã nằm dài trên ghế, vẻ mặt có chút nghĩ ngợi liền mở miệng :

-ừ, thuận theo ngươi.

Hà Đan lại một lần nữa kinh hoảng, trong lòng ngày càng lạnh, nữ nhân này như vậy còn nghe lời nàng, thậm chí là nhu thuận nghe theo, tâm tình càng khó khăn, nói :

-Ngươi nói, thành khẩn nói ta biết ngươi là muốn gì.

Mạc Doanh cười đến trăm hoa đua nở, dáng vẻ mị mị thay đổi tư thế ngồi dậy:

-Ngươi cho ta số điện thoại của Tiểu Vi đi.

Gương mặt Hà Đan bỗng chốc liền đen lại, do dự một lúc liền buông xuống, thôi thì để tự nhiên đi, ngay từ đầu đã cảm giác hai ngươi này có chút bất đồng rồi. Kia, Mạc Doanh không cần buồn là được.

-Ta sẽ gửi cho ngươi, hiện tại chăm sóc mặt ngươi cho tốt, ta phải về.

Hà Đan sáng lạn nhìn đến bạn thân của mình rời đi, dõi theo bóng dáng nàng mỉm cười đến vui vẻ không thôi.

-----------------------------------------

Hà Đan lái xe trở về nhà. Ban đêm thành phố A giống như New York thu nhỏ, nhộn nhịp, xôn xao, đèn điện chiếu sáng cả một vùng trời.

Lại nghĩ tới Mạc Doanh có phải hay không thân cận với Đường Vi quá rồi. Trong lòng nhịn không được nhớ tới cái nữ nhân cũng như vậy ở bên cạnh Mạc Doanh. Chẳng qua nữ nhân kia cùng tiểu Vi hết sức bất đồng. Một cái thành thục nữ nhân, một cái sĩ khí hơn người. Một người xinh đẹp nỗi liễm lại trầm ổn, một người mị hoặc năng nổ lại tham vọng. Kia, vì cái gì Mạc Doanh lại thay đổi.