Chương 124 (Hoàn)

Ba sư phụ cao thủ rời đi, mọi người tiếp tục theo bước tỷ muội Hàn Như Băng đến phòng cho khách của Triều Khuyết Cung, sau khi an bài cho mọi người, tỷ muội Hàn Như Băng dẫn Mạnh Hiểu Dư đi đến phòng ngủ của hai người, Hàn Như Băng nói với Mạnh Hiểu Dư ngồi ở cạnh giường: "Tiểu gia hỏa, về sau ngươi có tính toán gì không?"

"Sao?" Nghe Hàn Như Băng nói, Mạnh Hiểu Dư khó hiểu ngẩng đầu nhìn Hàn Như Băng, nhìn thấy nàng nghiêm túc, Mạnh Hiểu Dư đoán được nàng muốn hỏi gì, Mạnh Hiểu Dư trầm mặc: "Về sau sao? Mình thật sự có thể mãi bên cạnh nhóm Như Băng tỷ tỷ sao? Mọi người thật sự có thể chấp nhận chuyện cùng yêu một người sao? Tuy mọi người đều nói mình vui là được nhưng mình yêu nhiều người cùng lúc thật sự tốt sao?" Lần đầu tiên Mạnh Hiểu Dư tự hỏi.

"Dư nhi, ngươi đang nghĩ gì vậy?" Sau khi về phòng đặt hành lý của mình xong, Hàn Như Sương đi vào phòng của tỷ tỷ, nhìn thấy tỷ tỷ bình thản uống trà còn Mạnh Hiểu Dư thì ngồi ở cạnh giường, cúi đầu không biết đang nghĩ gì.

"À! Không có gì?" Cảm nhận được mình rơi vào vòng tay quen thuộc, nàng ngẩng đầu nhìn Hàn Như Băng, sau đó thả lỏng dựa vào lòng Hàn Như Sương, không nói cho Hàn Như Sương mình đang nghĩ gì.

"Tỷ tỷ?" Nhìn đứa nhỏ trong lòng không có ý muốn trả lời mình, Hàn Như Sương gọi tỷ tỷ nhà mình.

"Tiểu gia hỏa đang nghĩ chuyện tương lai của chúng ta!" Hiểu ý của muội muội, Hàn Như Băng cười đáp.

Hàn Như Sương nhìn tỷ tỷ cười ý vị thâm trường như hiểu gì đó, nàng cúi đầu nhìn đứa nhỏ trong lòng, nói: "Dư nhi, ta yêu ngươi, chúng ta thành hôn đi!"

Nghe Hàn Như Sương thâm tình nói muốn thành hôn với mình, Mạnh Hiểu Dư hoàn toàn ngây dại.

"Tỷ tỷ không phải hỏi tương lai sao, hiện tại ta nói ngươi, ta, tỷ tỷ sẽ như vậy, chịu không?" Hàn Như Sương nói rồi mổ nhẹ lên môi Mạnh Hiểu Dư, sau đó tiếp tục: "Bọn ta muốn cùng Dư nhi làm phu thê! Bọn ta muốn giữ Dư nhi mãi bên cạnh mình nên dù yêu cầu này hơi hấp tấp nhưng là quyết định của ta và tỷ tỷ trong mấy tháng dài tìm kiếm ngươi! Dư nhi, ta yêu ngươi, tỷ tỷ cũng rất yêu ngươi, chúng ta không muốn mất ngươi thêm lần nữa, cho nên chúng ta thành hôn đi, được không?" Hàn Như Sương nhu tình nói với Mạnh Hiểu Dư.

Nghe Hàn Như Sương nhu tình nói, nhìn nàng thâm tình, Mạnh Hiểu Dư cảm động. "Như Sương tỷ tỷ, Như Băng tỷ tỷ, ta cũng yêu hai ngươi nên ta muốn gả cho hai người."

"Thật sao? Không đổi ý?" Hàn Như Băng ngồi cạnh các nàng cười hỏi.

"Ân, sẽ không đổi ý, ta muốn bên cạnh Như Băng tỷ tỷ và Như Sương tỷ tỷ cả đời." Nói rồi nàng nắm tay hai tỷ muội Hàn Như Băng.

"Tức phụ, còn ta?" Linh Ngọc Nhi tức giận mở cửa, chất vấn, sau nàng là Dạ Vô Song và Nam Cung Vân Hạm. Ba người sau khi cất đồ xong, muốn tìm Mạnh Hiểu Dư nhưng vì không quen thuộc Triều Khuyết Cung, các nàng không biết phòng của Mạnh Hiểu Dư ở đâu. Các nàng hỏi đệ tử Triều Khuyết Cung mới biết Mạnh Hiểu Dư chưa được sắp xếp phòng, vì thế dựa vào lời của đệ tử nội môn, các nàng vội vàng đến phòng của Hàn Như Băng nhưng khi chuẩn bị mở cửa thì nghe thấy Mạnh Hiểu Dư sẽ gả cho tỷ muội Hàn Như Băng.

Nhìn nhóm Linh Ngọc Nhi đứng ở cửa, Mạnh Hiểu Dư khẽ sửng sốt không biết nên nói gì.

"Tức phụ, ngươi muốn gả cho hai nữ nhân kia, ngươi không cần ta sao?" Linh Ngọc Nhi bày ra vẻ mặt đáng thương.

"Ách, ta không nói không cần ngươi!" Nhìn Linh Ngọc Nhi ủy khuất, Mạnh Hiểu Dư vội nói.

"Nhưng vừa rồi ngươi nói muốn gả cho hai nữ nhân này." Linh Ngọc Nhi nói, chỉ tay về hai tỷ muội Hàn Như Băng.

"Ta muốn gả cho Như Băng tỷ tỷ và Như Sương tỷ tỷ nhưng....." Mạnh Hiểu Dư chưa nói xong, Nam Cung Vân Hạm luôn trầm mặc ngắt ngang.

"Đã định ngày chưa? Tiểu Dư nhi muốn sính lễ thế nào?" Nam Cung Vân Hạm cười hỏi.

"Vẫn, vẫn chưa định ngày! Còn sính lễ, ta cũng không biết nên là cái gì! Thành hôn ở đây phải cần sính lễ gì?" Nghe Nam Cung Vân Hạm hỏi, Mạnh hiểu Dư sửng sốt, sau đó nghiêm túc tự hỏi nhưng vẫn không biết sính lễ gì mới thỏa đáng, vì thế nghiêng đầu nhìn mọi người.

Đúng lúc này, Dạ Vô Song im lặng bỗng rời đi.

"Này? Ngươi muốn đi đâu?" Linh Ngọc Nhi vội hỏi Dạ Vô Song đang chuẩn bị rời khỏi.

"Chuẩn bị sính lễ." Giọng lạnh lùng truyền đến.

Linh Ngọc Nhi nghe xong, lập tức hiểu sau đó đi đến trước mặt Mạnh Hiểu Dư, hôn lên má nàng: "Tức phụ, ta cũng đi chuẩn bị sính lễ nên sẽ rời khỏi đây vài ngày!" Nói rồi nàng cũng vội vã rời đi.

"Này! Ta còn chưa nói ta muốn sính lễ gì mà? Sao các nàng đã đi chuẩn bị?" Nhìn hai người vội vã rời đi, Mạnh Hiểu Dư thắc mắc hỏi.

"Vậy tiểu gia hỏa muốn sính lễ gì? Ta và Sương nhi sẽ chuẩn bị!" Hàn Như Băng cười hỏi.

"Ta cũng không biết, hai người tự chuẩn bị đi!" Mạnh Hiểu Dư cúi đầu một hồi, thật sự không nghĩ ra mình muốn gì nên nàng chỉ có thể nói vậy với tỷ muội Hàn Như Băng.

"Tiểu Dư nhi, đây là sính lễ của ta, ngươi nguyện ý nhận không?" Nam Cung Vân đứng cách đó không xa, lấy một viên thuốc màu xanh nhỏ, đưa đến trước mặt Mạnh Hiểu Dư.

"Vân Hạm tỷ tỷ, đây là gì?" Nhìn thấy thuốc viên trong tay Nam Cung Vân Hạm, Mạnh Hiểu Dư tò mò hỏi.

"Cổ gắn bó." Ý cười truyền vào tai Mạnh Hiểu Dư, nói rồi nàng bỏ một viên thuốc khác cùng màu vào miệng. Nhìn Nam Cung Vân Hạm nuốt xuống, Mạnh Hiểu Dư cầm lấy, cũng nuốt theo nàng. Sau đó thấy Nam Cung Vân Hạm ôm lấy mình, vui vẻ nói: "Từ đây sinh tử liền kề, không rời không bỏ."

Cổ gắn bó là cổ được sư phụ của Nam Cung Vân Hạm đến một bộ tộc tị thế luyện được. Chỉ là sư phụ của nàng cũng không có bạn đời nên đã đưa nó cho nàng. Cổ gắn bó, sinh tử có nhau. Nhưng tử cổ nếu ăn cổ gắn bó cùng với mẫu cổ thì sẽ đồng mệnh tương liên, mẫu cổ chết, tử cổ cũng sẽ chết theo.

Nam Cung Vân Hạm đưa cho Mạnh Hiểu Dư là mẫu cổ còn mình là tử cổ, nhìn Nam Cung Vân Hạm như vậy, tỷ muội Hàn Như Băng biết cổ gắn bó, trong lòng tràn ngập cảm xúc khó nói: "Không ngờ Nam Cung Vân Hạm lại lấy cổ gắn bỏ làm sính lễ, xem ra tình cảm của nàng đối với tiểu gia hỏa (Dư nhi) cũng không ít hơn mình."

Hai tháng sau, Mạnh Hiểu Dư lại theo nhóm Hàn Như Băng lên xe ngựa bước vào cuộc hành trình mới. Lúc này hai tỷ muội Hàn Như Băng đã không còn là cung chủ của Triều Khuyết Cung, nửa tháng trước, các nàng đã trả lại chức cung chủ cho Bách Lý Thường Hồng. Dạ Vô Song cũng quyết định đi theo Mạnh Hiểu Dư, nên đã không trách nhiệm ném chức điện chủ cho phó điện chủ Yên Như Mị, sau đó một mình đến tìm Mạnh Hiểu Dư.

Nửa tháng sau, xe ngựa chạy đến nơi Linh Ngọc Nhi nói. Đây là sơn cốc mỹ lệ, bốn mùa hoa tươi nở rộ, khi hoa nở, có rất nhiều bướm nhẹ nhàng bay quanh.

Nơi này có mấy gian trúc không lớn. Đây là sính lễ Linh Ngọc Nhi đưa cho Mạnh Hiểu Dư cũng là nơi các nàng sẽ sống khi thành hôn.

Trong phòng trúc không có bài trí dư thừa, chỉ có một chiếc giường thật lớn, không thể uống rượu giao bôi, không thể châm nến đỏ thẫm đến hôm sau nhưng lại có một người đội mũ phượng, khăn voan đỏ, thẹn thùng ngồi ở cạnh giường, chờ đợi năm người cũng mặc hỉ phục đến vén khăn voan đỏ của tân nương tử của các nàng.

(Toàn văn hoàn)

----------------------------------------

Lời của editor: Vậy là thêm một bộ truyện đã hoàn. Cảm ơn mọi người đã luôn đồng hành cùng mình trong suốt thời gian qua. Bên cạnh đó, hiện tại mình đang đào vài hố mới, hy vọng mọi người có thể tiếp tục đi cùng mình. Cảm ơn mọi người!