Gia Minh xoay người nhìn nam nhân cao to đứng bên cạnh, trên chân mày phải có vết sẹo lớn nhìn rất dữ tợn, nhẹ nói "Đến đây thu tiền?" khu nhà hàng này cũng là khu thuộc về địa bàn của Âu Dương gia, ngoại công phân cho cô khu này cũng coi như cho cô kiếm một chút lời.
A Thất gật đầu "Vừa đến không lâu, liền gặp tên này." hắn nói xong đến xách cổ áo tên nam nhân bảnh bao kia lên "Nợ chỗ này còn chưa trả đủ, còn dám ở đây hung hăng đánh người, tao nghĩ mày cần một chút dạy dỗ."
"Ân? Trả chưa đủ...hắn là cái tên chơi gái rồi thiếu tiền gần đây?" cô đưa tay xoa xoa chiếc cằm trơn bóng của mình, ra chiều suy nghĩ. Việc ăn chơi ở quán bar thiếu nợ cũng không phải không có, mà những kẻ thiếu nợ chỉ trả một nửa lại thiếu lại gấp đôi, cho nên nợ trồng thêm nợ. Mà tầng lớp thiếu nợ đa số là thanh niên trẻ tuổi thích nổi loạn và sa đọa trong đó.
"Là hắn." A Thất gật đầu, ánh mắt có chút đảo qua nữ nhân ngồi đối diện Gia Minh, âm thầm lắc đầu lại một con thiêu thân.
"Được rồi, cho người đem hắn đi đi, cậu cũng ngồi xuống dùng bữa đi." Gia Minh bắt chéo chân lại rót thêm cho mình ly rượu đỏ.
A Thất lại nhìn nữ nhân kia một chút "Tôi ăn rồi, hẹn cậu lần sau đi! Không quấy rầy nhã hứng." nói xong không chút lưu tình đem tên nam nhân kia lôi ra khỏi nhà hàng, trước lúc đi còn nhận ánh mắt thâm ý của cô.
Mọi người trong nhà hàng nhìn xem kịch trước mắt kết thúc cũng không dám nghị luận quay đầu lại tiếp tục bữa ăn của mình. Nhìn nữ nhân ăn mặc trung tính lại toàn đồ hàng hiệu cũng nam nhân khuôn mặt dữ tợn kia cũng biết là loại người không dễ trêu, tốt nhất vẫn im lặng. Chỉ có bàn ăn trong góc khuất bên trong tiếng máy ảnh không ngừng tích tích, nam nhân đội mũ che khuất mặt hài lòng mỉm cười.
Người đi rồi trên bàn ăn cô chỉ là mỉm cười nhấp rượu chờ phục vụ đem thức ăn lên, không khí làm ngượng này cô cũng không muốn phá vỡ.
Cơn tức giận trong Giang Hiểu Nguyệt chính là đang bùng nổ, tiền nàng bao nuôi tên kia, hắn dám đem đi chơi gái còn thiếu nợ, lúc trước quyết định bỏ hắn là đúng không thôi liền bây giờ phải đứng ra lãnh nợ thay. Nhưng người trước mặt nàng, càng nghĩ càng rầu rĩ, uổng công nàng xây dựng hình tượng hoàn mỹ bây giờ lại bại lộ việc bao nuôi trai tân, còn điểm nào để có thể tiếp tục, con người trước mặt này nàng biết rất thấu sự đời, giờ có muốn bước thêm bước nữa sợ mình lại chẳng còn mặt mũi, nhưng nàng lại không muốn bỏ qua, nàng cũng có tra qua số nữ nhân qua lại với cô cũng không phải ít.
"Gia Minh, thật có lỗi quá! Để em thấy sự mất mặt này rồi!" Hiểu Nguyệt vừa nói giọng mỏng xuống đôi tay cũng là bấu vào nhau.
"Hm? Tần phu nhân, không cần khó xử! Chuyện này, tôi sẽ giữ kín." Gia Minh chỉ híp mắt cười nhẹ lễ phép nói.
"Chúng ta có thể tiếp tục làm bạn chứ?" Hiểu Nguyệt có chút kích động nắm lấy tay cô còn để trên bàn.
Gia Minh nhìn nữ nhân đối diện có chút khẩn trương mà làm lòng bàn tay đổ mồ hôi dù trong nhà hàng mở điều hòa có chút lãnh, nhìn một chút bàn tay để lên tay mình, mỉm cười. Đảo ngược lại nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn kia nằm trọn trong lòng bàn tay mình, làm như vô ý va chạm vuốt ve những ngón tay.
"Có thể, thêm một người bạn như Tần phu nhân đây là quá tốt! "
Hiểu Nguyệt vui vẻ để bàn tay ấm áp kia nắm "Lần sau gặp mặt tôi mong em có thể gọi tôi là Hiểu Nguyệt hơn là Tần phu nhân, nghe rất xa cách!"
"Như vậy có chút không lễ phép, vẫn là gọi Nguyệt tỷ!" cô không cho là đúng nói.
"Tôi đã không để ý, vì điều gì em còn sợ không đúng lễ?!"
Cô chỉ mỉm cười lắc đầu không đáp, phục vụ cũng đem món ăn lên, cô cũng nhẹ buông bàn tay kia ra. Bữa ăn qua đi, chỉ có Hiểu Nguyệt một người nói khi hỏi cô sẽ đáp một hai câu. Khi dùng xong bữa, Hiểu Nguyệt dành thanh toán cô cũng không tranh.
Ra khỏi nhà hàng, Hiểu Nguyệt có ý muốn đưa cô về, đi đến cửa sau xe mở ra "Gia Minh, cùng về đi chị cũng thuận đường!"
Gia Minh cầm điện thoại trong tay nhìn nhìn một chút mới ngẩng đầu đáp "Không cần, tôi còn có việc, chị cứ về trước!" nói xong còn ôm eo đem nàng nhét vào trong xe.
Hiểu Nguyệt được cô chạm vào vẫn để yên, nàng biết nàng không nên quá lộ liễu sẽ đem con mồi chạy mất, đành gật gật đầu, vẫy tay tạm biệt. Gia Minh nhìn chiếc xe đưa Giang Hiểu Nguyệt khuôn mặt lộ ra chút khinh thường.
Chẳng bao lâu một chiếc Mercedes S400 màu đen dừng trước mặt, cô bước đến ghế sau mở cửa ngồi vào.
"Cậu bây giờ muốn đi đâu?" A Thất nhìn kính chiếu hậu hỏi, từ từ đánh tay lái chạy đi khỏi nhà hàng kia.
"Hồi gia của ngoại công đi! Đã lâu không thăm cả hai lão nhân gia rồi!" cô vừa nói vừa lục tìm hòm rượu lấy ra một chai vang mở nút, đổ thẳng vào cả hai bàn tay, có chút ghét bỏ chà xát, nụ cười khinh thường trên môi vẫn không mất. Nữ nhân như nàng ta chẳng biết đã qua lại bao nhiêu nam nhân rẻ tiền kia, còn muốn cùng cô phát sinh quan hệ, càng nghĩ càng cảm thấy ghét bỏ, càng đem bàn tay đυ.ng qua nữ nhân kia chà xát đến đỏ.
A Thất nhìn hành động cô cũng biết việc gì, chỉ có chút tiếc nuối, hắn là vừa đem xe đi rửa sạch sẽ đến rước 'Công tử gia' bây giờ thì hay rồi, sàn xe đều là rượu đỏ.
--------------------------------------Hello, ta đã trở lại đây! Tâm tình tốt sinh ra lười, mấy ngày qua gặp chút chuyện không vui lại có ý tưởng viết như vậy! Ta nghĩ ta nên tiếp tục một mình đừng liên quan đến ai có lẽ sẽ không gọi là lo chuyện bao đồng......