Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nữ Nhân Các Ngươi Thật Phiền Phức

Chương 73

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Chậc chậc...ây da...ây da..." Bách Du một tay chống cằm, một tay khoanh trước ngực đi tới đi lui trước mặt cô, không ngừng thở dài nhưng trên môi lại nở nụ cười vô cùng nham nhở.

"Đồ điên!" Gia Minh là không nhìn nổi bộ dạng nham nhở đó của cậu "Bày ra cái khuôn mặt hoạn quan đó với tôi làm gì!"

'Phì' Trúc Quỳnh ở một bên đang uống nước không kịp kìm chế bật cười.

"Khuôn mặt tôi khôi ngô tuấn tú như vậy, cậu lại nói tôi là hoạn quan." xấu hổ trước Trúc Quỳnh cậu liền đứng lại phản bác, sau lại nở nụ cười, tay lại làm theo kiểu liên hoa chỉ "Người ta cũng chỉ làm hoạn quan với cậu!"

"Mệt mỏi, vυ" Lương nhờ vυ" đưa họ lên phòng nghỉ ngơi một chút. Chiều nay bọn con còn có tiết học." Gia Minh mỉm cười nói với vυ" Lương, chuẩn bị đi lên phòng.

"Con không ăn cơm trưa sao?"

"Con có chút mệt mỏi, sẽ không ăn. Vυ" cứ dọn lên cho họ!" cô bóp bóp trán mình vẻ mặt có chút uể oải dặn dò.

Nguyệt Cát và Tuệ Lâm về đến nhà đã thấy cửa phòng người kia vẫn đóng chặt, đi vào bếp chỉ thấy mỗi Bách Du và một tiểu cô nương đang dùng cơm.

"Bách Du, Tiểu Minh đâu?" Tuệ Lâm cất tiếng kéo con người đang gắp thức ăn không ngừng kia.

Bách Du ngẩng đầu lên nhìn "Lâm di, Nguyệt tỷ!" lại đảo mắt một vòng, có chút dừng ở bụng các nàng "Cậu ấy bảo có chút mệt nên đã lên phòng nghỉ ngơi."

Nguyệt Cát có chút nhíu mi "Ở trường hôm nay học rất nhiều sao?"

"Ưʍ...rất nhiều. Chắc lúc học thể dục cậu ấy vận động hơi nhiều." Bách Du nói một câu đầy kỳ quái, Trúc Quỳnh nghe như vậy liền đạp vào chân cậu.

Tuệ Lâm và Nguyệt Cát có chút trao đổi ánh mắt, lúc sau mới lên tiếng "Hai đứa cứ dùng cơm tự nhiên, hai người chúng ta lên lầu nghỉ ngơi." nói xong cũng không đợi hai người trả lời liền xoay lưng rời đi.

Cả hai đứng trước cửa phòng có chút do dự không biết có nên tiến vào hay không, cuối cùng cũng mở cửa tiến vào. Nhìn người kia chính là khoác lên mình chiếc áo tắm nằm dài trên giường, lộ ra xương quai xanh tinh xảo nhưng có chi chít vết hôn ngân. Bàn tay các nàng liền siết tay đến trắng bệt, lộ rõ cả gân xanh.

Nhưng nhìn người kia khi ngủ chân mày vẫn nhíu chặt, dường như trong mơ gặp điều rất khó chịu. Nguyệt Cát thả lỏng bàn tay bước đến bên giường ngồi xuống, đưa tay khẽ vuốt mi tâm cho Gia Minh, cô như ngửi được mùi hương quen thuộc, liền dời đầu vùi vào bụng nàng, khẽ hít ngửi lấy, mi tâm cũng dãn ra.

"Em về phòng thay đồ trước, một chút em sẽ đem chút cháo lên." nhìn người kia dụi đầu vào bụng Nguyệt Cát ngủ ngon lành cũng chỉ có thể thở dài rút lui.

Nguyệt Cát vuốt ve khuôn mặt tuấn mỹ kia, nhẹ hôn lên trán mới cẩn thận dời đầu cô sang gối, xong lại đứng dậy đi đến tủ lấy ra chiếc váy ngủ đi vào phòng tắm. Một lát sau, Tuệ Lâm lại đẩy cửa bước vào cầm theo khay đựng cháo nhẹ nhàng đặt bên bàn cạnh giường.

"Tiểu Minh, tỉnh!" nàng nhẹ vỗ vỗ vào má cô.

Gia Minh có chút mịt mờ mở mắt, lại thấy Tuệ Lâm còn trên người bộ đồ công sở, khẽ cười dời đầu vào bụng nàng, áp tai vào "Về rồi sao? Chị ăn gì chưa? Bảo bối có ngoan không?"

"Ngốc, chị mới có thai hai tháng làm sao có động tĩnh gì chứ, mau ngồi dậy ăn chút cháo đi." nàng nghe người kia hỏi đến bảo bối liền không nhịn được cười, có phải cô giả ngốc hay không vẫn là trả lời.

Một tay chống xuống giường ngồi dậy, một tay lại xoa xoa mắt có chút híp híp mắt nhìn nàng. Nhìn trên trán nàng có một tầng mồ hôi mỏng, nhìn sang bàn bên cạnh bát cháo khói vẫn còn bay nghi ngút. Lại nhìn nữ nhân một thân trang phục công sở khẽ thở dài, nữ nhân này vẫn luôn là nghĩ cho cô trước nhất.

Tay đặt lên trán nàng nhẹ nhàng lau đi mồ hôi, hơi nhướng người ra phía trước hôn lên trán, lên má, lên mũi lại dừng ở trên môi kia rất lâu. Tuệ Lâm có chút nhắm mắt hưởng thụ nụ hôn của cô, khẽ hé môi, tay vòng ra sau cổ kéo xuống cho người kia dễ dàng tiến gần mình hơn.

Nguyệt Cát mở cửa phòng tắm ra lại nhìn thấy hai người kia hôn nhau nồng nhiệt như vậy, chỉ có thể ho khan vài tiếng, mắt khẽ liếc đến Gia Minh. Cô nghe tiếng ho khan kia cũng ngừng lại, môi hai người tách ra, trán kề trán, nhìn khóe môi Tuệ Lâm có chút nước bọt, khẽ le lưỡi liếʍ liếʍ. Tuệ Lâm bị người khác phát hiện mình đang thân mật đã thẹn thùng, bây giờ nhìn cô không chút tiết chế mặt càng đỏ hơn, đầu chôn vào bả vai cô, quay mặt sang chỗ khác khẽ hừ.

----------------------------------------------------

Tự nhiên thấy nó nhạt nhạt sao ấy, lâu quá không có ý tưởng để giờ không biết viết gì luôn!
« Chương TrướcChương Tiếp »