"Tôi nói cậu đấy Gia Minh, nhìn nàng hôm nay thế nào cũng thấy vẻ mặt đầy mệt mỏi như vậy, có phải tối hôm qua hành hạ con ta lắm hay không?" Bách Du híp mắt làm ra vẻ bí hiểm hỏi một câu vô cùng vô sỉ.
"Tôi nói cậu cấp này rất chán nản phải không?" cô vẫn chăm chú nhìn vào điện thoại cũng không muốn ngẩng đầu lên.
"Hừm, cũng không rảnh gì mấy! Hôm nay lại chơi game gì đấy?" cậu cũng quên bẫng bây giờ là giờ học liền xoay lưng ra sau ngồi đối mặt với cô lấy điện thoại ra bắt đầu ngồi tải game.
Đan Thư đang giảng bài trên bục vừa ghi trên bảng vừa đọc thế nào vừa quay lại nhìn xuống phía dưới, hai con người kia đang chụm đầu vào điện thoại. Dù đêm qua có uống chút rượu về nhà được người kia pha cho chút trà giải rượu nhưng vẫn không tránh khỏi thân thể có chút mệt mỏi. Đêm qua là nàng muốn đánh cược một lần may mắn của mình cũng như cho chính bản thân mình một tia hy vọng.
"Bách Du cả Gia Minh hai người ra ngoài hành lang đứng ngay lập tức cho tôi!" cả hai đang tập trung vào game cũng bị tiếng thét của người luôn nhỏ nhẹ này làm cho giật mình, huống chi cả lớp đang tập trung viết bài. Liếc nhìn nhau im lặng đóng tập đi ra ngoài hành lang đứng.
Trúc Quỳnh đang học ở lớp bên cạnh chăm chú nghe giảng bỗng dưng nghe thấy tiếng thét nhìn thấy cửa phòng học đối diện có hai người bước ra, nhìn kỹ gương mặt khiến nàng ngạc nhiên không thôi. Cả hai người bước ra thấy Trúc Quỳnh nhìn mình gãi đầu xấu hổ không thôi nhưng đến khi Gia Minh liếc nhìn người từ cuối lớp bước lên bục giảng nụ cười liền cứng ngắt.
Phương Ly Châu thấy cô đứng bên lớp đối diện không khỏi nở nụ cười thâm ý nhìn lại, biểu cảm người kia liền biến đổi, âm thầm nảy ra ý nghĩ khác nụ cười lại càng sâu. Cả lớp thấy nụ cười của Phương lão sư cũng không khỏi ngây người, Phương lão sư mấy tháng gần đây rất nghiêm khắc lại chưa từng nở nụ cười bây giờ lại vui vẻ như vậy khiến không ít học trò cũng sợ rụt cổ.
Gia Minh khi nhìn thấy Ly Châu đã cảm thấy không có chuyện gì tốt, Bách Du khi nhìn thấy Ly Châu thì thân mình không ngừng run rẩy vì cố nhịn cười. Gia Minh đặc biệt hút lấy giống cái phần lớn lại có tuổi hoặc có chồng, khẩu vị của cô cũng không khác gì mấy, chẳng hiểu sao lại thích vị mặn như vậy!
Một lúc sau giờ ra chơi cũng đến, cả hai lớp bắt đầu ùa ra, Đan Thư cũng thở ra một hơi thu dọn tài liệu, bước ra phòng học mới nhìn đến hành lang hai người kia còn bị phạt đứng. Nàng vừa định mở miệng tiếng giày cao gót đối diện cũng làm nàng ngừng lời muốn nói nhìn sang.
"Đan Thư, chị có đống tài liệu và bài thi không ai đem phụ một tay, cho chị mượn một kẻ phạt đứng bên này được không?" nàng nở nụ cười đầy mê hoặc nhìn Gia Minh.
"Ân cũng được, em cũng đang định tìm cách phạt họ!" Đan Thư cũng không dò đoán tâm tư suy tính của Ly Châu liền gật đầu chấp nhận.
Ly Châu cười như nở hoa đi đến bên cạnh ôm lấy cánh tay của Gia Minh lôi đi, cô cũng không biểu tình chống đối, chỉ liếc con người kia ánh mắt không thể tin nhìn người của mình bị dắt đi, nàng cứ tưởng Ly Châu sẽ đem Bách Du đi, không ngờ lại là Gia Minh nàng có muốn nói thì người cũng bị đem đi mất rồi.
Ly Châu lôi kéo Gia Minh vừa vào đến phòng riêng của mình liền đẩy người kia vào tường tiện tay khóa trái cánh cửa, thân thể không xương liền dán tới. Hương thơm nồng đậm liền xông đến khiến cô có chút hít thở không thông.
"Thật lâu rồi không gần em như vậy, tôi thật sự rất nhớ em!" bàn tay càn rỡ vuốt ve gương mặt của cô, tay còn lại đã cởi vài cúc áo.
"Thật sự nhớ đến như vậy?" cô cười như không cười nhìn thẳng vào đôi mắt nàng. Được rồi gần đây hai nữ nhân trong nhà đều có thai, người bạn cũng không có chỗ để phát tiết hôm nay có người dâng đến sao có thể khước từ. Bàn tay cũng không chút khách khí, đưa tay luồn qua chiếc váy công sở kia xoa bóp cặp mông căng tròn kia, xúc cảm cũng không tệ.
"Ưʍ...thật....thoải mái...." người trong lòng không ngừng phát ra âm thanh rêи ɾỉ, khiến máu nóng của cô cũng không muốn kiềm chế.
Hai tay liền giữ chặt người kia lại liền bế bổng đi đến bàn làm việc gạt tài liệu trên bàn xuống đất, đặt Ly Châu ngồi xuống, liền tách hai chân nàng rộng ra, kéo cả váy lẫn qυầи ɭóŧ xuống, nàng cũng rất phối hợp tự cởi phần trên của mình, du͙© vọиɠ dâng trào đâu cần cái gọi là liêm sỉ.
Cô cũng thành thục đưa dươиɠ ѵậŧ của mình đến gần cửa động ẩm ướt kia, không chút thông báo liền đẩy hông tiến vào. Ly Châu nhận được dị vật tiến vào nơi yếu ớt của mình, thoải mái thở ra một hơi. Hai tay vòng qua cổ cô môi tìm đến môi hơi thở gấp gáp của cả hai liền xếp chồng lên nhau. Đầu lưỡi của Ly Châu cuốn lấy lưỡi của Gia Minh như muốn kéo nó sang hắn luôn bên nàng, cô có chút khó thở liền đưa tay bắt lấy cổ nàng ép nàng phải buông ra, môi cô bây giờ có chút đau thể nào cũng sưng đỏ lên cho xem.
Ly Châu khó nhịn khi cao trào đến, dâʍ ŧᏂủy̠ trong hoa huyệt không ngừng trào ra, Gia Minh khẽ nhíu mày, xoay người nàng lại, hướng mông nàng quay về phía mình, liền phía sau đẩy hông tới, hai tay bắt lấy nhũ hoa phía trước xoa nắn biến dạng đủ kiểu. Ly Châu chỉ có thể ngoái đầu nhìn con người kia đang dùng cự vật không ngừng ra vào chính bản thân, bản thân như giam cầm lâu ngày cũng coi được giải phóng, điên cuồng muốn quấn lấy cô, du͙© vọиɠ như vậy chưa bao giờ được tên thư sinh kia đáp ứng được.
Gia Minh chẳng biết bản thân muốn Ly Châu bao nhiêu lần, thay đổi bao nhiêu kiểu tư thế từ trên bàn sang đứng dựa tường lại ngã lưng trên chiếc sofa duy nhất trong phòng. Mồ hôi cả hai chảy ra không ít, muốn chảy thấm ướt luôn cả cái miếng vải sofa.
Lần cuối cùng khi cô bắn hết tϊиɧ ŧяùиɠ vào bên trong Ly Châu liền ngã lưng té xuống đất mà nằm, khi làm rất hăng bây giờ thắt lưng đang không ngừng báo động. Nhưng công việc của cô chưa kết thúc, cô đi đến nhặt lấy quần jean của mình mò vào trong túi quần bên trong lấy ra một viên thuốc, lại rót nước trên bàn đi đến cạnh người kia ngồi xuống. Cúi người nâng người kia tựa vào lòng mình lại đem viên thuốc nhét vào miệng lại uống một hớp nước cấp cho người kia ép buộc phải nuốt xuống.
"Em cho tôi uống thuốc gì?" Ly Châu dùng đôi mắt mê mang nhìn cô.
"Thuốc bổ thôi!"
Gia Minh thấy nữ nhân kia cũng mệt mỏi dù gì cũng là đóa hoa xinh đẹp không nỡ bỏ mặc một bên liền bế nàng đến phòng tắm trong phòng tẩy rửa, tẩy rửa cho nàng lẫn bản thân, nhìn lại bản thân trong gương sâu kín thở dài, trải dài hôn ngân trên cổ.
Thay cho Ly Châu bộ quần áo mới lấy từ trong tủ, cô thì mặc lại đồ cũ bế nàng đến sofa để nàng nắm nghỉ, bản thân xếp gọn giấy tài liệu bởi bản thân gạt xuống lúc nãy có chút tán loạn đặt lên trên bàn, lúc mở cửa rời đi hơi liếc nhìn người do mệt mỏi mà ngủ thϊếp đi kia.