Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nữ Nhân Các Ngươi Thật Phiền Phức

Chương 61

« Chương TrướcChương Tiếp »
Gia Minh mở mắt lần nữa thì trời cũng đã quá trưa, nhìn thân thể nữ nhân đang dính chặt lấy mình vẫn còn đang yên bình nhắm mắt ngủ say. Gương mặt vẫn còn giữ nét cười cũng biết người kia đang rất vui vẻ với giấc mộng của mình. Cô nhẹ nhàng di chuyển tay nàng ra khỏi hông mình, ngồi dậy đem quần áo dưới đất mặc vào.

Khi nãy làʍ t̠ìиɦ có lẽ quá kịch liệt cô nhìn chiếc áo sơ mi mình bị nàng bứt ra làm cả hàng nút áo cũng bị đứt, hơi lắc đầu, người ta nói 'phụ nữ ba mươi như lang, bốn mươi như hổ' quả thật không sai. Đành cởi trần đứng dậy nhìn người kia, đôi mắt dừng lại vùng bụng của nàng hơi híp một chút, mới mở cửa đi về phòng mình.

Tắm rửa thay ra một bộ đồ chỉnh chu khác, liền lái xe rời đi, một đường thẳng đến công ty Triệu thị. Nữ tiếp tân vừa thấy cô vào cũng không cần hỏi liền dẫn cô một mạch đến cửa thang máy dành riêng cho Triệu tổng.

Đi đến phòng làm việc của Nguyệt Cát cư nhiên lại không có ai, nhìn căn phòng riêng của nàng đóng chặt, cô đi đến tấm kính sau bàn làm việc của nàng nhìn xung quanh các tòa cao ốc, chậm rãi châm điếu thuốc hút cũng như chậm rãi chờ người kia trở ra, cô có dự cảm một chút chuyện lại ngoài ý muốn. Có lẽ không dự liệu trước nên không kiểm soát được các nàng rồi.

'Cạch'

Tiếng mở cửa phát ra, cô không nhanh không chậm xoay người lại nhìn người kia. Nguyệt Cát có hơi bất ngờ khi cô xuất hiện ở đây, khuôn mặt nhanh chóng từ kinh ngạc thu lại nhưng lại xẹt qua tia lo sợ, đứng bất động trước cửa riêng.

"Bất ngờ lắm sao?" cô cũng cảm thấy kì lạ, những khi thấy cô nàng liền quấn chặt không buông cư nhiên lần này đứng bất động nhìn cô. Trong ánh mắt lại có chút lo sợ, cô hơi nhìn về phía cửa phòng rồi mới chuyển sang nàng.

"Em đến khi nào?" Nàng chậm rãi đi đến bên cạnh cô.

"Không lâu lắm!" cô đưa điếu thuốc đã tàn lên trước mặt nàng chỉ thời gian.

"Có chuyện gì muốn tìm chị sao?" nàng nắm tay dắt cô đến bên ghế sofa ngồi xuống.

"Đúng là có một chuyện!" cảm thấy thái độ của nàng không ổn cô cũng không vạch trần mà nói mục đích mình muốn đến "Em muốn đưa chị đến bệnh viện."

Nghe đến hai từ 'bệnh viện' khuôn mặt nàng liền tái nhợt "Chị không có bệnh sao phải đi đến bệnh viện?"

Cô thấy thái độ nàng như vậy càng cho rằng nghi ngờ của mình là đúng, cũng không cho nàng từ chối đã đứng dậy cầm tay nàng kéo lên theo "Đi rồi chị sẽ biết!"

"Chị không muốn! Mau thả chị ra!" nàng muốn gỡ tay bàn tay đang siết lấy cổ tay mình ra nhưng không cách nào làm được, đôi mắt như ngấn lệ, nếu cô không thả ra nàng sẽ khóc ngay cho cô xem.

Gia Minh nhìn thấy nàng như vậy cũng đành lòng thả lỏng cổ tay nàng ra, nhẹ nhàng cầm lấy vuốt ve, cúi đầu đôi mắt có chút thẫn thờ nhìn về vết hằn tím đã nổi lên trên làn da trắng ngần kia, cô lại làm nàng bị thương.

"Có phải chị giấu em điều gì không?" ngẩng mặt nhìn chăm chú vào đôi mắt đen láy của người đối diện, buông ra câu hỏi.

Nàng hơi mím môi không trả lời căn phòng lại rơi vào im lặng, chỉ còn lại tiếng hít thở của cả hai.

"Nếu chị đã không muốn nói, vậy em sẽ không hỏi nữa. Nếu là khó khăn gì em sẽ thay chị quyết định." cô nhẹ nhàng vỗ lên gò má nàng, liền xoay người đi đến căn phòng riêng.

Nguyệt Cát hoảng hốt nắm lấy lưng áo cô nói "Chị nói mà nhưng phải hứa với chị là không được lạnh nhạt với chị, em phải thật sự tin vào tình yêu của chị dành cho em có được không? "

"Em hứa!" nhìn thấy người kia mím môi một lát cũng nhã ra bốn từ "Chị có thai rồi!"

Gia Minh cũng không ngạc nhiên vì đó là nghi ngờ mà cô đã lường trước được vì khi quan hệ cô rất ít dùng bao, cứ nghĩ nàng sẽ tự xử lí nhưng vẫn không thể tránh được.

"Bao nhiêu tháng rồi?" cô thở dài kéo nàng vào lòng, nhẹ vuốt ve lấy sóng lưng nàng, cảm nhận được người trong lòng đang run rẩy.

"Đã được ba tháng." nàng tựa đầu vào vai cô, múi hít lấy một hơi mùi hương quen thuộc của cô coi như an tĩnh tâm tình nhẹ trả lời.

"Ngày mai em qua đón chị về Bạch gia ở trước tiện thể chăm sóc chị và đứa nhỏ này." cô hơi sờ bụng nàng vẫn chưa có dấu hiệu lớn kia.

"Liệu có tiện không? Cha em sẽ đồng ý chứ?!"

"Đây là cháu nội của ông ấy liệu sẽ không đồng ý hay sao! Cứ yên tâm mọi việc em sẽ sắp xếp được, tối nay chị về thu dọn những thứ cần thiết đi."

"Vậy cũng được, tùy em quyết định!" cuối cùng nàng cũng nở được nụ cười.

"Hảo, bây giờ em về không phiền chị giải quyết việc công ty nữa." cô hôn lên trán nàng từ giã nói vài ba câu cũng xuống bãi xe.

Ngồi trên xe cô đưa tay bóp lấy trán mình, với độ tuổi này làm một người cha thật sự đối với cô quá sớm, thế nào cũng sẽ nhặt lấy một trận cười nhạo của Bách Du. Lái xe đi ngang qua trước cửa công ty cô lại thấy một nam nhân trung niên diện một thân tây trang đen, tay lại cầm một bó hoa hồng từ xe chiếc Audi trắng bước ra, khuôn mặt tuấn tú nhưng đã có nét già dặn, nam nhân kia nếu cô không lầm là tổng tài của Đổng gia, Đổng Kiệt.

Chẳng mấy chốc cửa công ty mở ra, nhìn nữ nhân quen thuộc không thể quen thuộc hơn bước ra cùng đại thư kí của mình bước ra. Lại thấy nam nhân nhanh chóng bắt tay nàng hôn lên, ngay chính sảnh lớn khụy xuống một chân dâng lên bó hoa cùng hộp nhẫn thì chân mày của cô cũng theo đó nâng lên.

Chẳng mấy chốc đã có một đám phóng viên chạy đến chụp hình. Việc hôn nhân cô và nàng đều diễn ra im lặng, chưa từng được cô công khai xem ra cũng là thiệt thòi cho nàng. Nam nhân kia xem trên mặt báo từng là người giúp đỡ Nguyệt Cát khi Triệu thị gần sụp đổ lúc trước, cũng là người công bố trên mặt báo mẫu người hắn muốn cưới là nàng xem ra hắn không thể chờ lâu nữa rồi.

Nhìn một đám lộn xộn như vậy, cô cũng không thể chen chân vào kẻo lại làm mọi việc thêm phiền phức đành lái xe rời đi. Cuộc hôn nhân này không thể đợi lâu hơn được nữa.
« Chương TrướcChương Tiếp »