Buổi học hồi hộp cũng trôi qua, lúc có tiết của Ly Châu thì cô dường như là cúi đầu ghi bài không dám nhìn lên bảng, mặc dù đã được Bách Du ngồi ở phía trên che khuất nhưng cô vẫn cảm nhận được ánh mắt đó như muốn thiêu đốt mình. Cũng may là nàng không hề gọi cô lên bảng sửa bài nếu không chắc chắn phải đối mặt với nàng.
Khi tan học cô vừa tính chạy xe ra khu trung tâm ăn trưa thì lại nhận cuộc gọi từ Đông Nghi liền bắt máy "Ở công ty có chuyện gì sao, Đông Nghi tỷ?"
"Không có, nhưng dường như Bạch phu nhân không được vui nên nhiều nhân viên hôm nay không hoàn thành tốt nhiệm vụ liền bị nàng khiển trách rất nặng. Cả thư kí của nàng vừa vào cửa chưa được năm phút đã cho đi ra ngoài rồi." Đông Nghi như đại diện cả công ty cầu cứu thay họ.
"Ân? Có chuyện đó nữa sao?" theo trí nhớ nàng luôn là người ôn hòa đối với mọi người trong công ty, dù bị mắc lỗi nàng cũng sẽ nhắc nhở rồi cho qua, lần này sao lại khác như vậy. Cô suy nghĩ không lẽ chuyện này liên quan đến mình, khả năng dường như có thể rất cao, cô nói tiếp "Giờ em sẽ đến công ty ngay! Gọi hộ em hai phần cơm ở KFC nhé."
"Được! Chút gặp em sau." nàng đáp xong thì cũng tắt máy, liền kiếm số điện thoại của cửa hàng KFC gọi hai phần thức ăn.
Khi cô đi đến công ty vừa đúng giờ nghỉ trưa ở đây, nhìn các nhân viên lần lượt tan ca xuống căn tin dùng bữa, lúc gặp cô thì sẽ hướng cô cái gật đầu, cô cũng cong khóe môi đáp lại. Khi đến bàn làm việc của Đông Nghi, gõ lên bàn vài cái mới cuốn lấy người đang đánh tài liệu kia trở về.
"Đây này, thức ăn của em!" Đông Nghi đưa hai phần thức ăn cho cô.
"Cảm ơn tỷ, nghỉ tay dùng bữa đi đã trễ rồi." cô nhận lấy cũng nhẹ giọng nhắc nhở.
"Sắp xong rồi, em cứ như ông cụ non vậy!" nàng nhíu mày nhưng môi mỉm cười nhẹ đáp.
Gia Minh áp sát đến người nàng ngửi ngửi xong mỉm cười "Mùi hương của tỷ hôm nay, em rất thích! Em đi đây." rồi lui bước ra.
"Xấu xa!" Đông Nghi nghiêng người muốn né tránh rồi lại bị cô trêu liền gắt nhẹ, cô nghe thấy mỉm cười rồi bước tiếp.
Đứng trước cửa phòng làm việc kia, do dự một chút thì cũng đưa tay lên gõ cửa.
'Cốc cốc cốc'
"Tôi đã bảo đừng làm phiền rồi mà!" giọng nói của người bên trong vang lên, báo hiệu chủ nhân của nó, tâm trạng không được tốt. Cô lần đầu nghe nàng lớn tiếng như vậy, cũng không đợi nàng đồng ý hay không liền mở cửa đi vào.
Tuệ Lâm ngồi trên bàn làm việc cắm cúi trong sấp văn kiện nhưng có thể nhìn thấy nàng không hề tập trung công việc. Nghe tiếng cửa mở liền muốn lên tiếng trách mắng nhưng khi ngẩng đầu thấy người đến là ai, có chút sững sờ đến khi cửa đóng lại, người đó đứng trước bàn làm việc của mình. Ánh mắt nhìn sang hướng khác rồi lại nhìn đến người trước mặt.
"Nghe nói hôm nay nhiều nhân viên ở công ty bị dì khiển trách rất nặng?" thấy người kia mặt vẫn chưa biểu lộ gì nên liền kiếm đề tài nói.
"Họ làm sai nên ta mới khiển trách họ thôi!" nàng đáp những ánh mắt đã nhìn sang hướng khác, như chuyện này không phải nàng làm vậy.
Gia Minh gật gật đầu không tiếp tục truy vấn nữa "Dì đã ăn gì chưa? Nếu chưa thì đến đây dùng bữa đi" cô xoay người đi đến ghế sofa ngồi xuống, mở ra hai phần thức ăn, mùi vị thức ăn liền bay khắp căn phòng.
Tuệ Lâm tuy giận cô nhưng vẫn đi đến ngồi bên cạnh, phải nói lần cô đưa thức ăn cho nàng phải nói ít đến đầu ngón tay, nên hôm nay cô chuẩn bị bữa cho nàng dù có vui vẻ trong lòng vẫn không thể hiện ra ngoài. Cô đưa mắt nhìn sang nàng một chút, rồi bắt đầu dùng bữa cô thật sự rất đói. Vì lúc sáng Bách Du bảo sẽ mua thức ăn cho cả hai, đi cả buổi mới đem thức ăn lên lớp nhưng nói là Từ lão sư ép cậu phải đưa cho cô nên cô đành nhịn ăn sáng đưa phần thức ăn đó cho cậu.
Cả buổi ăn đều là im lặng trôi qua, lúc cô dùng khăn lau miệng liền nghe Tuệ Lâm hỏi "Sao hôm qua không bắt máy điện thoại còn đưa ta vào danh sách chặn?"
Cô không trả lời mà đi đến phòng vệ sinh riêng của nàng bỏ qua câu hỏi, Tuệ Lâm nhìn cô một đường bơ mình, nàng thở dài khoanh tay trước ngực tựa lưng lên ghế sofa. Một lúc sau, cô đi ra đến bàn rót cho mình tách trà lên nhấp một ngụm rồi ngồi xuống bên cạnh nàng.
"Hôm qua tâm trạng có chút không tốt nên mới lớn tiếng với dì, xin lỗi!" cô nhìn sang nàng dùng giọng thật sự chân thành nói ra.
Tuệ Lâm có chút bất ngờ khi nghe cô nói như vậy, nhìn cô chằm chằm tìm ra một lời nào đó có phải nói ra cho nàng vui hay không. Cô thấy nàng im lặng nhìn quan sát mình, không khỏi nhíu mày, đưa tay đến trước mặt nàng vẫy vẫy vài cái.
"Không có gì, ta không trách con!" nàng thu hồi ánh mắt, ôn nhu nói.
Cô hơi nhướng mày khi thấy động thái ôn nhu này, cong khóe môi hiện lên ý cười.