🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ Khi hoàn thành xong buổi lễ thành lập trường, khi cô và cậu cùng nhau bước ra thì đã thấy hai vị phụ huynh của mình đang đứng nói chuyện. Bách Du đi đến cạnh cha của mình là thị trưởng Nguyễn Tử An, ông được nhà trường mời đến tham dự cũng như Tuệ Lâm đại diện cho Bạch gia là người đóng góp xây dựng ngôi trường này. Gia Minh cũng đi đến đứng bên cạnh nàng gật đầu nàng một cái, xoay sang hướng cha của Bách Du thưa một tiếng.
"An thúc, lâu quá không gặp! Thúc dạo này có khỏe không?"
"Gia Minh, con luôn là người biết quan tâm thúc, không như tiểu tử nhà thúc vô tâm." Nguyễn Tử An liếc nhìn Bách Du đứng bên cạnh "Thúc già rồi sức khỏe không còn tốt như trước nữa, vẫn là trông chờ vào thế hệ trẻ như các con. À, cho ta gửi lời hỏi thăm bạn già của ta, hắn và ta ai cũng bận không còn như trước uống trà đánh cờ được nữa." ông nói xong liền thở dài.
"An thúc còn trẻ mà sao già cơ chứ! Thúc cũng cho con gửi lời thăm Lam a di nhé!" cô lễ phép nói.
Tuệ Lâm ngửa tay lên trái lên xem đồng hồ một cái liền lên tiếng "Thật xin lỗi nhưng chúng tôi có công việc phải đi trước rồi nên chúng tôi xin phép đi trước, anh cho tôi gửi lời thăm chị nhà với nhé! Có dịp mời anh sang nhà chúng tôi dùng trà với chồng tôi."
"Được được, có dịp gặp lại!" ông gật đầu rồi cũng xoay người sang hướng xe mình đậu trước cổng trường bước đi.
Gia Minh yên lặng cùng nàng rời đi, khi cùng nhau song song bước đi, Tuệ Lâm thấy các nữ sinh đều hướng ánh mắt về phía người bên cạnh nàng bằng ánh mắt nóng rực. Trong lòng liền khó chịu, nhíu mày nhìn những cô gái trẻ kia, nhìn sang người bên cạnh vẫn lãnh đạm chống lại những ánh mắt kia.
Khi lên xe, bác Lương liền lái xe rời đi, cô và nàng ngồi ở phía sau. Nàng ngồi chính giữa, cô lại ngồi sát cửa sau tạo ra khoảng cách lớn giữa cô và nàng, đầu xoay ra cửa xe nhìn cảnh vật bên ngoài.
"Gia Minh, con ngồi gần ta một chút đi! Con ngồi gần cửa như vậy không tốt." xe đã di chuyển được một lúc nhưng thấy cô vẫn không muốn ngồi gần mình, Tuệ Lâm liền lên tiếng yêu cầu.
Cô nhíu mày nhìn sang nàng rồi nhích người mình một chút, khoảng cách liền rút ngắn còn nửa gang tay. Thấy cô đã nhích đến gần, nàng cũng không ngần ngại liền nhích người lại gần cô. Gia Minh cảm thấy Tuệ Lâm ngồi khoảng cách quá gần mình, cô cảm nhận được trọng lượng cả cơ thể nàng đang dựa hết vào người mình.
"Dì không được khỏe sao?" cô đưa tay đẩy vai nàng ra hỏi.
"Ân, ta có chút chóng mặt, con cho ta tựa đầu nghỉ một chút nhé?" Tuệ Lâm muốn có cơ hội gần cô liền phối hợp diễn đưa tay lên xoa xoa thái dương.
Gia Minh nhìn nàng một lần nữa mới đáp "Được!" từ đây đến giờ biểu diễn thời trang cũng chưa đến nhưng bây giờ phải đến cửa hàng thời trang của chi nhánh tập đoàn Bạch gia để thay một bộ đồ mới để dự buổi biểu diễn nhưng đã là giờ cao điểm của tan ca buổi chiều chỉ sợ kẹt xe, cho nàng nghỉ ngơi một chút cũng không sao.
Tuệ Lâm nghe cô đáp ứng vui vẻ trong lòng nhưng vẫn trưng ra bộ mặt mệt mỏi tựa đầu lên vai cô, cả cơ thể dựa lên người cô, tay choàng qua ôm lấy tay cô. Gia Minh nhìn một loạt hành động của nàng, không khỏi bất đắc dĩ lắc đầu, đưa tay sửa lại đầu nàng cho ngay ngắn cũng cho vai mình thoải mái. Chuyện ghế sau xảy ra chuyện gì bác Lương cũng không biết do có tấm chắn giữa xe nên không thể thấy một màn này.
Đến cửa hàng, cô chọn một bộ suit trắng thay vào lại thắt một chiếc nơ đen dài có viên đá đen đính lên cổ áo, đeo hoa tai màu đen, mái tóc bạch kim được chải chuốt chỉnh chu. Tuệ Lâm lại chọn một bộ váy màu đen dài, hở lưng làm lộ ra làn da trắng nõn, tóc nâu xoăn được xõa ra sau lưng, mang đôi cao gót màu đen 7cm. Nhân viên trong cửa hàng cũng trang điểm nhẹ cho nàng vì vẻ đẹp tự nhiên nên công đoạn nhanh chóng hoàn thành.
(Giống như hình này)
Khi cả hai đến buổi biểu diễn thời trang vẫn còn sớm, nàng khoác tay cô đi chào hỏi những người quen. Một lúc sau, cô và nàng được người hướng dẫn đi đến ghế ngồi của mình gần với sàn diễn catwalk. Khi cả hai ổn định chỗ ngồi thì đèn phòng liền tắt chỉ để đèn sáng ở phía sàn catwalk để những người mẫu trình diễn. Cô ngồi xem từng bộ trang phục được bước ra thì cảm nhận có ánh mắt đang quan sát mình liền theo phản xạ mà tìm kiếm. Nhìn về phía đối diện tuy là mờ tối nhưng dựa vào ánh sáng của đèn giữa sàn diễn nhìn người đó rất xinh đẹp trong chiếc váy tím cúp ngực, mái tóc được xõa thẳng phía sau, trên cổ lại đeo một sợi dây chuyền hạt đính trên đó là màu tối nên cô nghĩ đồng màu với chiếc váy.
Bất chợt căn phòng được phát sáng, cô liền nhìn rõ người đó là ai, cô nhếch mép một cái rồi xoay đầu nhìn sang hướng khác. Người ngồi đối diện nhìn cô từ đầu lúc cô xuất hiện, quan sát từng cử động của cô. Một lúc sau, lại thấy cô nhìn sang cũng trong bóng tối đối mắt với cô, thấy ánh mắt quan sát của cô trên người mình đến khi ánh sáng phát lên trên gương mặt đó vẫn không biểu lộ gì ngạc nhiên, lại nhìn thấy cái nhếch mép kia, làm người đó có chút khó hiểu, miệng lầm bầm "Em dám không để ý đến tôi!"