Editor: iam_linh
Beta: Saki
Mẹ Hà cũng nhíu mày: "Thật ra mẹ cũng biết vài người đồng hương đang làm việc ở Cam Châu. Họ đều làm trong xưởng thủ công, tiền lương không cao, mỗi ngày cũng mệt mỏi. Nhưng quán chúng ta tuyển người, cũng không có khả năng trả tiền lương quá cao, so ra cũng kém hơn trong xưởng, hơn nữa cũng rất mệt, người ta chưa chắc đồng ý làm."
Giao hàng cũng không phải việc phiền toái gì, chủ yếu là thời gian quán ăn mở quá dài.
Từ 10 giờ sáng đến 10 giờ tối, khoảng chừng mười hai tiếng đồng hồ. Cho dù buổi chiều có thời gian nghỉ ngơi, quán ăn cũng có rất nhiều đơn đặt hàng, cơ hồ là không có thời gian ngừng nghỉ.
Làm việc nhiều đương nhiên tiền lương sẽ cao, nhưng loại giao hàng này không khó, căn bản không có khả năng tăng lương.
Giống như giá bên ngoài, một tháng khoảng từ một ngàn tám đến hai ngàn đồng.
Tuy tiền lương hiện giờ của Tiêu Trùng là một tháng hai ngàn, nhưng Phó Vịnh Hạm bao cơm một ngày ba bữa, hơn nữa sau này còn định tăng lương.
Chỉ cần Tiêu Trùng chịu khó làm tốt, sau này còn có thể trở thành nhân viên chủ chốt cho cửa hàng của Phó Vịnh Hạm, tương đương với nguyên lão, chính là một bước lên trời!
Trong lòng Tiêu Trùng cũng hiểu rõ điểm này, cho nên mới chịu đi theo Phó Vịnh Hạm làm việc.
Càng quan trọng hơn là, áp bức như vậy với Tiêu Trùng, Phó Vịnh Hạm cũng không có một chút áp lực nào.
Thấy vẻ mặt khó xử của Phó Vịnh Hạm, mẹ Hà nói: "Thật ra mẹ có nghe nói có một số tiệm cơm vào thời điểm nghỉ hè sẽ tuyển học sinh sinh viên đến làm việc bán thời gian. Hơn nữa, học sinh sinh viên còn thành thật chịu khó, tiền lương cũng không quá cao, người thì nhiều nên rất dễ tuyển người. Đến khi qua kỳ nghỉ, chúng ta có thể cũng đã tìm được người phụ giúp, hơn nữa buôn bán có thể không còn tốt như hiện tại."
Tuyển học sinh?
Phó Vịnh Hạm hơi suy tư.
Mẹ Hà xoa xoa tay, nói: "Hạm Hạm, hay là con ở trong trường hỏi thăm một chút, xem xem có sinh viên nào đồng ý đến quán chúng ta làm bán thời gian hay không? Chúng ta không chỉ trả tiền lương, còn có thể bao cơm, chắc là sẽ có người đồng ý chứ?"
Thật ra, mẹ Hà có chút ngượng ngùng khi cùng con gái nói chuyện này.
Để con gái đi tìm bạn học tới hỗ trợ quán ăn, nếu có người hiểu sai ý, nói không chừng sẽ xa lánh cô!
Nhưng tuyển sinh viên đến làm bán thời gian, cũng là biện pháp tốt nhất mà hiện tại mẹ Hà có thể nghĩ ra.
Phó Vịnh Hạm cũng sảng khoái đồng ý, nói: "Được, để con trở về trường hỏi thăm một chút. Nếu không tìm được người thích hợp, con sẽ nói với mẹ sau."
Trên mặt mẹ Hà lập tức lộ ra vui mừng.
Sau khi trở lại trường học, Phó Vịnh Hạm nghĩ nghĩ, lấy di động tìm được số lớp trưởng Tiết Dụ, liền gọi qua.
Rất nhanh điện thoại được tiếp.
"Phó Vịnh Hạm?" Trong âm thanh của Tiết Dụ mang theo chút kinh hỉ, "Đã muộn vậy rồi, cậu tìm tớ có việc gì thế?"
Tuy mấy ngày nay cậu ta không đi tìm Phó Vịnh Hạm, nhưng trên thực tế vẫn âm thầm chú ý tới cô, buổi tối mỗi ngày đều sẽ đợi ở cách cổng trường không xa, chính là thừa dịp cô trở lại trường, nhìn cô thêm một chút.
Nhưng hai ngày nay, cậu ta tham gia huấn luyện ở trường có hơi bận, còn có một số việc phải về trường học xử lý, nên không có biện pháp mỗi ngày đợi ở cổng trường nữa.
Lại không nghĩ tới, Phó Vịnh Hạm vậy mà lại chủ động tìm cậu ta!
Đây chính là chuyện ngàn năm có một đó nha!
Phó Vịnh Hạm nói rõ ý định của mình: "Lớp trưởng, nghe nói cậu hiểu biết nhiều về công việc bán thời gian, có lẽ cũng biết không ít bạn học muốn tìm việc chứ? Tớ muốn hỏi một chút, không biết cậu có thể giới thiệu cho tớ không?"
Thật ra Phó Vịnh Hạm cơ bản không nghe nói Tiết Dụ hiểu biết việc làm bán thời gian này, chủ yếu là do lần trước khi Tiết Dụ đi tìm cô, cô từ lời nói của Tiết Dụ mà phân tích ra.
Tiết Dụ không nghĩ rằng Phó Vịnh Hạm sẽ hỏi chuyện này: "Bạn học không tìm được việc bán thời gian tất nhiên là có. Nghỉ hè cũng một khoảng thời gian rồi, có thể tìm được việc bán thời gian đa số là người có bản lĩnh, hoặc là người biết ăn nói. Nhưng có vài bạn học tính cách hơi thẹn thùng, tìm việc sẽ khó khăn hơn. Sao thế? Cậu có việc gì sao?"
Thật ra ở trong mắt Tiết Dụ, tính cách của Phó Vịnh Hạm từ trước tới nay cũng tương đối thẹn thùng.
Nói cách khác, Phó Vịnh Hạm sẽ không thật sự đi dạy thêm, mà lại nghe giáo viên kiến nghị đi nhà ăn trường học làm việc.
Phó Vịnh Hạm nói một chút về quán ăn nhà mình, cuối cùng nói: "Lớp trưởng, mẹ tớ muốn tìm bạn học có thể làm bán thời gian để đi giao hàng. Lương một tháng một ngàn tám, còn bao một ngày ba bữa cơm. Nhưng thời gian làm việc hơi dài, từ 10 giờ sáng đến 10 giờ tối. Tớ định nhờ lớp trưởng hỏi thăm một chút, nếu có bạn học đồng ý, chính là tiêu chuẩn như thế."
Tiết Dụ nghe được cả kinh trong lòng.
Đương nhiên cậu ta biết mẹ của Phó Vịnh Hạm mở quán ăn ven đường.
Thậm chí, cậu ta còn lén lút chiếu cố việc buôn bán của mẹ Hà, nhưng không dám để Phó Vịnh Hạm biết, sợ làm tổn thương lòng tự trọng của cô.
Nguyên nhân chính là vì biết quán bánh bao của mẹ Hà, cho nên Tiết Dụ đối với việc buôn bán của quán cũng có chút hiểu biết.
Như vậy, bình thường có thể bán bao nhiêu cái bánh bao một ngày? Bất quá cũng chỉ miễn cưỡng chống đỡ cuộc sống hai mẹ con mà thôi.
Cho nên, Tiết Dụ trăm triệu lần không nghĩ tới, bây giờ mới qua bao lâu, quán bánh bao của mẹ Hà lại buôn bán tốt tới nỗi cần tuyển thêm người đến hỗ trợ!
Tuy rằng Phó Vịnh Hạm vừa nói quán bán bánh bao đã sửa thành bán cái gì mà miến chua cay, nhưng nếu là như vậy, buôn bán cũng không tốt tới mức đó chứ?!
Tiền lương một ngàn tám, còn bao ba bữa cơm, điều kiện như vậy, đối với việc bán thời gian mà nói đúng là không tồi. Tuy rằng thời gian làm việc quá dài, nhưng dù sao bây giờ cũng là kỳ nghỉ, sinh viên có nhiều thời gian, cũng sẽ không để ý việc này.
Nếu không phải Tiết Dụ làm bán thời gian cho trường học không tồi, cậu ta cũng muốn tự đề cử chính mình.
Cũng không phải là vì tiền, chủ yếu là cậu muốn ở gần Phó Vịnh Hạm hơn một chút.
"Chuyện này đơn giản, nhất định sẽ có người đồng ý đến. Để tớ hỏi thăm một chút, sáng mai sẽ trả lời cậu." Trong đầu Tiết Dụ đã thật nhanh liệt kê được một số bạn học thích hợp.
Phó Vịnh Hạm nói cảm ơn với Tiết Dụ, liền cúp máy.
Nghe tiếng "Tút tút" truyền đến, Tiết Dụ vẫn chưa phục hồi lại tinh thần.
Người mà cậu ta thầm thương trộm nhớ vậy mà lại chủ động gọi cho cậu ta!
Nhớ đến việc Phó Vịnh Hạm nhờ vả, Tiết Dụ cũng bất chấp thời gian đã khuya, gọi liên tiếp vài cuộc điện thoại, không biết đã đánh thức bao nhiêu người đang trong mộng đẹp.
8 giờ rưỡi sáng hôm sau, Phó Vịnh Hạm nhận được điện thoại của Tiết Dụ.
Thật sự là vừa đúng thời gian đã hẹn trước.
Trên thực tế, Phó Vịnh Hạm đoán không sai.
Cuộc điện thoại này là do Tiết Dụ nhắm chuẩn thời gian mới gọi.
Cậu ta sợ gọi sớm sẽ quấy rầy giấc ngủ của Phó Vịnh Hạm, nếu gọi trễ sẽ làm chậm trễ việc của cô, cho nên cậu ta rối rắm nửa ngày mới quyết định gọi tới vào lúc này.