Editor: iam_linh
Beta: Sakichan
Có rất nhiều người hiện đại khi hầm canh xương đều thích bỏ nhiều hương liệu vào trong canh, hoặc một ít nguyên liệu khác, khiến cho canh càng thêm thơm càng hấp dẫn nhiều người. Nhưng những người này lại không biết, thêm hương liệu càng nhiều, càng phá hư hương vị nguyên bản của canh.
Lúc trước còn ở Ngự Thiện Phòng, khi Phó Vịnh Hạm nấu canh thậm chí còn không thêm hương liệu.
Nhưng bây giờ lại không thêm không được.
Chủ yếu vẫn là phẩm chất của xương heo này không tốt như thời cổ đại.
Heo ở hiện đại được bán trên chợ đều dùng thức ăn chăn nuôi để nuôi, nên không thể so sánh với heo ăn thực phẩm rau cải. Nếu không thêm hương liệu thì xương heo được nuôi bằng thức ăn chăn nuôi khi nấu canh sẽ không đáp ứng được yêu cầu của Phó Vịnh Hạm.
Hơn nữa thêm hương liệu vào canh cũng là thói quen của người hiện đại.
Tuy không thêm hương liệu thì Phó Vịnh Hạm cũng có thể nấu canh này trở nên mỹ vị, nhưng nhập gia tùy tục, nếu muốn thay đổi, cô biết sẽ phải từ từ mới được.
Mùi thơm của canh xương heo tương xứng với miến khoai lang đỏ, hơn nữa còn có dưa chua giòn giòn ngon miệng cùng với những đồ ăn kèm khác, lại thêm hương vị chua cay đúng chỗ, ăn xong một ngụm miến chua cay, Tiêu Trùng cảm thấy sảng khoái từ đầu tới chân!
Cũng chỉ là một ngụm miến chua cay, nhưng Tiêu Trùng biết, hương vị của miến chua cay này có thể hoàn toàn bỏ xa bánh bao màn thầu đơn giản kia.
Tuy Phó Vịnh Hạm làm bánh bao màn thầu cũng rất ngon, nhưng nếu cho Tiêu Trùng được lựa chọn, thì miến chua cay này chắc chắn ngon hơn!
Không, không phải hơn một bậc, mà là vài bậc!
Khó trách Phó Vịnh Hạm không tiếp tục bán bánh bao mà đổi thành miến chua cay, nếu đổi lại là ông ta, khẳng định cũng lựa chọn như thế!
Đối với ánh mắt nhìn qua của mẹ Hà, Tiêu Trùng kích động tới đỏ cả mắt, giống như trong mắt còn có ánh nước.
Cũng không biết ông ta là do bị cay, hay là bị mỹ vị này làm cảm động.
Nhìn Tiêu Trùng khó có khi chật vật như thế, nhưng bộ dạng chật vật này không mang đến một chút đáng khinh cùng ghê tởm, ngược lại mang theo một chút ngu đần, làm mẹ Hà hơi ngẩn ra, xém chút không nhịn được bật cười.
Bà cũng biết trù nghệ của con gái tốt, nhưng mà tốt đến vậy sao?
Phản ứng của Tiêu Trùng này cũng có hơi khoa trương.
Mẹ Hà lắc đầu, cúi đầu bắt đầu ăn miến chua cay.
Thời điểm miến chua cay vừa vào miệng bà còn không có cảm giác gì, nhưng khi nhai một chút, cảm nhận dược hương vị miến cùng canh, mẹ Hà liền ngẩn ra.
Bà cuối cùng cũng biết Tiêu Trùng vì sao sẽ có phản ứng như thế!
Chén miến chua cay này, so với mì sợi Phó Vịnh Hạm làm trước kia càng khiến mẹ Hà càng thêm chấn động!
Ngay sau đó, mẹ Hà liền giống với Tiêu Trùng, không kịp nói gì mà chỉ lo ăn miến chua cay.
Đến cuối cùng, trong chén không còn thừa một chút canh nào, đều vào hết trong bụng của hai người.
Phó Vịnh Hạm đã đoán được trước sẽ có kết quả như thế, nên cũng không cảm thấy kinh ngạc, vẫn thong thả ung dung ăn phần miến chua cay của mình.
"Chủ quán, có phải mọi người bán miến chua cay không? Cũng làm cho tôi một chén đi!"
Một giọng nói do dự phát ra từ bên cạnh Phó Vịnh Hạm ở cách đó không xa.
Là một giọng nữ.
Phó Vịnh Hạm ngẩng đầu lên nhìn thấy, là một cô gái thoạt nhìn mười tám mười chín tuổi, buộc tóc đuôi ngựa, trên vai đeo một cái ba lô. Thấy vậy, nếu Phó Vịnh Hạm không đoán sai, cô ấy cũng là sinh viên.
Có khách đến, mẹ Hà nhanh chóng đón tiếp.
Chỉ là vấn đề đầu bếp, tạm thời do Phó Vịnh Hạm gánh vác.
Vừa vặn Phó Vịnh Hạm cũng đã ăn xong, cô bỏ chén đũa đã dùng vào thùng rác tự mang theo ở bên cạnh, liền đứng dậy chuẩn bị làm một phần miến chua cay.
Cô gái trẻ kia được mẹ Hà đón tiếp ngồi xuống, ánh mắt tò mò nhìn Phó Vịnh Hạm đang làm miến.
Miến chua cay rất nhanh đã làm xong, Phó Vịnh Hạm mở miệng hỏi: "Cô có muốn rau thơm cùng hành không?"
Cô gái trẻ vốn đang nhìn Phó Vịnh Hạm chằm chằm hơi sững sờ, nghe được cô hỏi như vậy, vội gật đầu nói: "Đều cho hết, đều cho hết!"
Phó Vịnh Hạm gật gật đầu, không nói thêm gì nữa, chỉ cầm cái muỗng nhỏ múc rau thơm cùng hành thái bỏ vào trong chén, sau đó tự mình bưng chén miến chua cay kia tới trước mặt cô gái trẻ.
Có thể khiến cho cô đường đường là tổng quản Ngự Thiện Phòng làm tới bước này, cũng chính là sau khi cô ngồi lên vị trí tổng quản Ngự Thiện Phòng, không có vài người có thể hưởng thụ đãi ngộ này đâu đó!
Chợt từ địa vị cao rơi xuống vị trí này, nhưng may là Phó Vịnh Hạm cũng đã bò lên từ tầng chót, mới có thể thích ứng nhanh như thế. Nếu không, sợ là cô đã không bỏ được cái tôi của mình xuống.
Vốn dĩ cô gái trẻ đối với Phó Vịnh Hạm mười phần tò mò, còn định cùng Phó Vịnh Hạm nói vài câu. Nhưng chén miến chua cay để trên bàn đã hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của cô ấy, những chuyện khác đều bị vứt ra sau đầu.
Ngắn ngủi trong vòng vài phút, cô gái liền chén sạch sẽ bát miến chua cay nóng hầm hập. Giống hệt với Tiêu Trùng, một giọt canh cũng không dư lại.
Thật không uổng phí cô áy nán lại nếm thử quán mới này, đúng là đáng giá!
Đáng tiếc ăn quá nhanh, chưa kịp cảm nhận đầy đủ sự mỹ vị của miến chua cay!
"Dì, dì ơi, tính tiền!" Cô gái trẻ gọi vẫn còn chút hàm hồ, hiển nhiên là dư vị trong miệng còn chưa tan đi.
Mẹ Hà có chút rối rắm nhìn Phó Vịnh Hạm ở xa một cái.
Phó Vịnh Hạm lại chỉ chỉ đầu.
Mẹ Hà bất đắc dĩ phải căng da đầu nói: "Một bát miến chua cay mười đồng tiền."
Cô gái đang cầm ví tiền sửng sốt, quay đầu nhìn mẹ Hà trợn to mắt, giật mình nói: "Mười đồng?!"
Trước kia, cô ấy từng ăn miến chua cay ở quán ven đường khác, thậm chí từng ăn trong cửa tiệm mặt tiền. Nhưng miến chua cay người ta làm, đều không bán đắt như thế!
Miến chua cay ở quán ven đường cũng chỉ có bảy đồng, còn trong tiệm mặt tiền cao lắm cũng mới có tám đồng mà thôi!
Vậy mà bây giờ, miến chua cay bán ở trung tâm thương mại này, vậy mà đến mười đồng?!
Tuy rằng quán này ở bên trong trung tâm thương mại, nhưng đến cuối cùng, cũng chỉ là quán ven đường!
Mười đồng so với bảy, tám đồng, nhìn thì chỉ chênh lệch hai ba đồng mà thôi. Nhưng hai ba đồng chênh lệch này, đều ngầm có quy củ, cơ bản không phải đơn giản là hai ba đồng có thể nói rõ ràng!*
* Đoạn này bọn mình cũng ko rõ quy củ gì nữa, chắc là nhắc đến phí thuê cửa hàng.
Cô gái còn muốn nói gì đó, mẹ Hà đã cắn răng nói: "Em gái, em cũng đã ăn qua miến chua cay của nhà khác, tuy rằng đắt hơn chỗ khác, nhưng mà hương vị này, chỗ khác làm thế nào cũng không bằng! Em đừng nhìn miến chua cay này của chúng tôi đắt hơn chỗ khác, nhưng chúng tôi đều dụng tâm làm, chỗ khác đều không học được, công thức cũng thật giả lẫn lộn! Vậy em gái nói xem, tay nghề cùng nguyên liệu nấu ăn nhà chúng tôi, cái giá này cũng được chứ?"