Nhà của Phúc bá.
Nha đầu mang thuốc đã chuẩn bị định đi vào, bị Kỷ Vân Thư ngăn lại, nàng đặt đèn l*иg xuống đất rồi đi tới nhận lấy chén thuốc.
Nàng nói: "Ngươi đi nghỉ đi, ta sẽ mang thuốc vào cho Phúc bá, nếu không có chuyện gì thì không cần vào."
"Vâng!"
Nha đầu hành lễ rồi rời đi.
Sau khi nha đầu rời khỏi sân, nàng mang thuốc vào, vẻ mặt lãnh đạm, không lộ ra bất kỳ cảm xúc gì.
Bước vào trong, nàng đóng cửa lại.
Phúc bá vừa mới rời khỏi giường, trên người mặc một bộ quần áo mỏng, khó khăn bước ra khỏi giường, trong lòng hoang mang.
Đang yên đang lành sao lại đóng cửa?
"Kỷ tiên sinh, ngài làm sao vậy?" Ông hỏi.
Kỷ Vân Thư chỉ im lặng ngồi xuống, bắt đầu một chủ đề khác: "Phúc bá, thuốc còn nóng, ông nhanh uống đi."
Nàng đặt bát thuốc lên bàn, cũng đặt bức tranh mang theo sang một bên.
Khi nhìn thấy bức tranh, đôi mắt của Phúc bá tối sầm lại, trên mặt hiện lên một tia khó chịu, nhưng chỉ thoáng qua.
Cả ánh mắt và vẻ mặt ấy đều bị Kỷ Vân Thư nhìn thấy.
Phúc bá đi qua ngồi xuống, ôm ngực ho hai tiếng, sau đó duỗi đôi bàn tay nhăn nheo chai sạn ra bưng thuốc lên uống.
Cùng lúc đó, Kỷ Vân Thư ở phía đối diện cũng nói: "Vệ Dịch từ nhỏ đã lớn lên ở Cẩm Giang, tuy đầu óc không được như người thường, nhưng cũng may được Vệ lão gia và Vệ phu nhân bảo vệ rất tốt, dạy dỗ cậu ấy hơn người thường rất nhiều. Hắn có một trái tim nhân hậu, thậm chí còn rất quan tâm đến người khác. Mặc dù được nuông chiều từ khi còn nhỏ nhưng không hề quá đáng. Những người thông minh và tự phụ thậm chí còn không bằng một nửa hắn, ngay cả đối với một người như ông, Phúc bá, người mà thậm chí hắn còn không biết, hắn cũng rất quan tâm, thậm chí còn dặn dò người trong phủ hãy chăm sóc ông thật tốt, còn nói rằng hắn sẽ giữ ông trong nhà để chăm sóc ông đến hết cuộc đời, tấm lòng như vậy thật sự hiếm. "
Phúc bá đặt chiếc bát trống xuống, nở nụ cười hài lòng, đồng tình: "Đúng vậy, Vệ công tử quả thực là người tốt bụng. Ngay cả một lão già như ta cũng được người quan tâm. Cũng không biết kiếp trước ta đã gieo phước gì, nay có thể quen biết Vệ công tử, tin rằng người tốt có phúc báo, Vệ công tử nhất định sẽ như cá chép phi thiên, đại phú đại quý."
Kỷ Vân Thư khẽ mỉm cười: "Ngày đó ở nghĩa trang, ông nhìn thấy Vệ Dịch, đối với hắn rõ ràng khác với những người khác, trong mắt thậm chí còn có chút chiều chuộng và yêu thương, nếu không biết, còn tưởng hai người có cùng huyết thống!"
"Vệ công tử hắn địa vị tôn quý, ta chẳng qua chỉ là một gã thô lỗ trông coi nghĩa trang, thân phận thấp hèn, sao có thể thân đến Vệ công tử, Kỷ tiên sinh, ngài đang đùa ta đúng không? "
"Ông nói địa vị đặc biệt, là có ý gì?"
"Thân phận khác biệt."
Thân phận khác biệt!
Kỷ Vân Thư nghe được bốn chữ này, trong lòng đau xót.
Nàng gõ ngón trỏ lên bàn hết lần này đến lần khác, rồi từ từ đứng dậy, đi đến cửa sổ đang đóng, đẩy ra.
Gió lạnh thổi vào từng đợt, mang theo mưa phùn, phất vào đôi má vốn đã lạnh của nàng nay lại càng lạnh hơn.
Trên mặt đất, trên bậu cửa sổ và trên người nàng, dao dao động động, lúc ẩn lúc hiện.
Một lúc lâu sau, nàng mới quay lại phía Phúc bá, hỏi: "Phúc bá, ông đã từng đến kinh thành chưa?"
Phúc bá duỗi tay, lắc đầu thở dài: "Ta từng đến kinh thành một lần, nhưng cũng đã hai mươi năm trước rồi, sớm không còn nhớ đến nữa."
"Ồ?" Nàng hơi nghiêng đầu, khoé mắt khẽ động, sau đó quay đầu tập trung nhìn vào cái cây bên ngoài.
"Vậy, hãy để ta nhớ lại ký ức cho ông. Hai mươi năm trước, tiên hoàng qua đời, hoàng đế mới lên ngôi, hiệu Kỳ Trinh, hiện tại là Hoàng đế Đại Lâm. Nghe nói rằng trước khi lên ngôi, ông chỉ là một Bát hoàng tử kín đáo, khi đó người được tiên hoàng chọn làm thái tử là Ninh Vương. Tuy nhiên, Ninh Vương không thích tranh đấu, nhường vị trí thái tử cho Bát hoàng tử. Bát hoàng tử sau khi lên ngôi liền phong Ninh Vương làm Ngự Quốc Công."
"Ôi, đây là chuyện của hoàng thất, không phải chuyện bá tính bọn ta có thể quản. Cái gì mà Bát hoàng tử? Cái gì mà Ngự Quốc Công? Quăng tám sào cũng không tới lượt bọn ta. Bọn ta chỉ là những người bình thường, nói chuyện phiếm sau bữa tối, ta quanh năm ở nghĩa trang, đừng nói đến việc trong nhà, huống hồ đây còn là việc triều chính."
"Nếu đã như vậy, không bằng để ta kể cho ngươi nghe, dù sao ta cũng đang nhàm chán, coi như gϊếŧ thời gian đi. Những chuyện này ta cũng chỉ nghe rồi chắp vá lại, nếu có nói sai thì ngươi chỉ cần lắng nghe, đừng nghĩ quá nhiều về nó."
Phúc bá nghe những lời này, có lẽ trong lòng cũng đã nhận ra được điều gì đó.
Đôi bàn tay già nua nắm lại càng lúc càng chặt!
Kỷ Vân Thư đợi hồi lâu không thấy ông phản ứng, bắt đầu nói chuyện một mình: "Chuyện này, phải bắt đầu từ tiên hoàng. Nghe nói, khi tiên hoàng lên ngôi, tiên hoàng vì lo rằng hoàng huynh Triều Hầu nổi loạn nên đã buộc tội và treo cổ hắn. Đôi khi, lịch sử luôn giống nhau một cách bất ngờ. Hai mươi năm trước, Hoàng thượng hiện tại lên ngôi. Nhiều trung thần bị giam vào ngục, phế truất được liền phế truất, chặt đầu được liền chặt đầu. Phàm là ai có ý định khác, hầu như đều bị kết tội. Sau khi Ninh Vương được phong làm Ngự Quốc Công, ông ta giống như một con hổ bị xích. Lớn lên bên cạnh Kỳ Trinh Đế, Ngự Quốc Công lo lắng ông ta cũng sẽ giống như Triều Hầu tiền triều, bị chính hoàng huynh sát hại, nên từ ngày Kỳ Trinh Đế lên ngôi, ông ta đã sớm lên kế hoạch.
Tiểu thế tử vừa mới chào đời và tam phu nhân được một nam nhân bí mật đưa ra khỏi kinh thành theo họ hàng bên ngoại. Nhưng không ngờ rằng, sau khi rời kinh không lâu, tam phu nhân trên đường chết vì bạo bệnh. Người đó không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc tiếp tục đi cùng với tiểu thế tử chưa đầy một tháng tuổi của mình. Không nghĩ đến lại tình cờ gặp một thế gia giàu có, con trai họ đã chết từ khi mới sinh ra. Phu nhân kia vừa nhìn thấy tiểu thế tử liền rất có cảm tình. Để cho tiểu thế tử thực sự an toàn, hắn đành phải giấu chuyện ấy với mọi người, kể cả Ngự Quốc Công. Vì vậy, hắn đã giao tiểu thế tử cho thế gia đó. Từ đó đến nay cũng không liên lạc, nhưng hắn chưa bao giờ rời khỏi nơi ấy. Thỉnh thoảng hắn sẽ bí mật đến thăm tiểu thế tử, nhẹ nhõm khi thấy thế tử lớn lên khoẻ mạnh, nhưng ai ngờ rằng chỉ sáu năm sau, phủ Ngự Quốc Công bị thiêu rụi, chỉ qua một đêm, 72 người, toàn bộ đều bị chôn vùi trong biển lửa, không ai biết đêm đó đã xảy ra chuyện gì? Không ai biết liệu Kỳ Trinh Đế...có đang noi theo tiên hoàng hay không."
Ha!
Noi theo tiên hoàng!
Những lời nàng nói thật sự nghiêm trọng!
Để củng cố ngai vàng, tiên hoàng đã không ngần ngại sát hại hoàng huynh Triều Hầu.
Vậy Kỳ Trinh Đế có thực sự gϊếŧ Ngự Quốc Công để củng cố ngai vàng của mình?
Không ai biết được sự thật!
Mà khi nói những điều này, từ đầu đến cuối, Kỷ Vân Thư không hề quay lại nhìn Phúc bá.
Bên tai nàng, ngoài tiếng gió thổi nhè nhẹ từ cửa sổ, nàng còn mơ hồ nghe thấy tiếng nức nở khe khẽ phía sau...