Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Chương 496: Quốc Tiên

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chữ "Tuất"?

Kỷ Vân Thư đứng chắp tay phía xa trông thấy sửng sốt mấy giây, không khỏi tức giận, sau đó bước hai bước nhanh chân đi qua.

Nàng thở phào nhẹ nhõm: "Thì ra không phải ngọc, thế thì tốt, thế thì tốt."

Trong lúc đang nói, Kỷ Vân Thư cầm lấy hộp gấm từ trong tay nha đầu.

"Kỷ tiên sinh?"

Hai nha đầu sửng sốt một lúc.

Đưa mắt nhìn nhau!

Kỷ Vân Thư nhìn chằm chằm chữ "Tuất" trên khăn tay, hồi lâu không nói gì, cẩn thận lấy chiếc khăn tay ra cầm trong tay, lúc này mới nhận ra đó không phải là một chiếc khăn tay nguyên vẹn, mà chỉ là một nửa chiếc khăn tay, ngay giữa thêu bông hoa nhài đỏ.

Không ai thêu hoa nhài đỏ lên khăn tay màu vàng, nhưng nàng dường như trước đây đã nhìn thấy bông hoa nhài này ở đâu đó.

Nàng xoa xoa đầu ngón tay hết lần này đến lần khác, đột nhiên, nàng chợt nảy ra một ý nghĩ.

Nội tâm giật mình!

Đúng, nàng thực sự đã nhìn thấy nó ở nghĩa trang.

Trùng hợp ngẫu nhiên!

Thật sự là trùng hợp ngẫu nhiên!

Nàng cầm chiếc khăn tay lên và hỏi hai nha đầu "Đây là của ai?"

Một nha đầu chỉ vào chiếc rương lớn và nói: "Nó chứa di vật của lão gia và phu nhân. Đó đều là những đồ vật thuộc về công tử khi còn nhỏ."

"Ta nói chiếc khăn này."

Nha đầu lắp bắp nói: "Có lẽ..."

Lời còn chưa nói xong...

"Nó cũng là của công tử, lão gia và phu nhân rất bảo vệ nó, luôn cất nó trong chiếc hộp gấm này, cho vào một cái rương lớn, không ai được phép động vào. "

Là giọng của Phó thúc!

Phó thúc bước tới nói: "Những thứ này là của công tử lúc còn nhỏ, lão gia phu nhân luôn giấu kỹ, bình thường sẽ không có ai động đến. Lần này là do trong nhà bị thấm nước, nên phải chuyển mọi thứ đến Tây Uyển. Kỷ tiên sinh, chiếc khăn này có vấn đề hay sao?"

Không chỉ có vấn đề mà còn là vấn đề lớn.

Hòn đá lớn trong lòng Kỷ Vân Thư rơi xuống, đủ thứ tràn vào trong đầu nàng.

Sau đó, từng thứ, từng thứ một được sắp xếp lại.

Cuối cùng cũng hiểu được toàn bộ câu chuyện.

"Bộp!"

Tay nàng run lên, hộp gấm trong tay rơi xuống đất.

Phó thúc vội vàng cúi xuống nhặt chiếc hộp, hỏi: " Tiên sinh, ngài làm sao vậy?"

Nàng cầm chiếc khăn tay, nghiêm túc nói: "Phó thúc, có thể cho ta mượn chiếc khăn tay này không?"

"Chuyện này..."

"Ta sẽ không làm hỏng nó. Sáng sớm ngày mai ta sẽ trả lại."

Phó thúc nghĩ thầm đó cùng lắm chỉ là một mảnh khăn tay, không có giá trị bao nhiêu, hơn nữa là Kỷ tiên sinh nên đương nhiên phải tin, bèn nói: "Kỷ tiên sinh ngài đã lên tiếng, ngài muốn xem cứ xem."

"Đa tạ."

Nàng gật đầu nhẹ rồi quay người bước vào sân.

Phó thúc bỏ hộp gấm trong tay vào trong rương, lại mắng hai nha đầu: "Hai người các ngươi sao lại vụng về như thế? Những thứ này đều là di vật của vợ chồng lão phu nhân, nhất định không được hư hỏng, chẳng qua vật bên trong đều mềm và chắc chắn, nếu có đồ sứ, ngọc bích hoặc những thứ tương tự mà bị đập vỡ hỏng, ta sẽ cho hai ngươi biết tay."

Nha đầu đau lòng nói: "Phó thúc, bọn ta biết sai rồi, là do cái quai sắt bị rỉ sét tự gãy, không thể trách chúng ta được."

"Được rồi, được rồi, nhanh chóng thu dọn đồ đạc chuyển đến Tây Uyển, tìm thợ rèn đến sửa quai sắt đi."

"Vâng."

Hai nha đầu thu dọn, đóng nắp rương lại rồi mang đi.

Phó thúc có chút sửng sốt, không hiểu vì sao Kỷ Vân Thư lại muốn đồ vật thuở nhỏ của công tử, chỉ là một chiếc khăn tay, tuy rằng màu vàng, nhưng cũng không phải là vàng!

Ông ta nghĩ không ra lý do, chỉ đành lắc đầu rời đi.

Kỷ Vân Thư trở về phòng, ngồi bất động, nhìn chăm chú chiếc khăn tay trải trên bàn, đầu tiên là bông hoa nhài đỏ tươi, sau đó là chữ "Tuất".

Nàng lấy ngọc bội màu đỏ cam ra, chạm vào chữ "Tuất" trên chiếc khăn tay rồi nhẹ nhàng chồng lên nó.

Một lúc lâu sau, nàng mới gọi một tiếng: "Tử Câm."

Bóng dáng của Thời Tử Câm đáp xuống cửa, bước vào.

Nàng chắp hai tay lại và nói, "Tiên sinh cần phân phó việc gì?"

Nàng liếc sang nói: "Bây giờ ngươi lập tức lén đến thư phòng của nha môn. Phía trên tủ sách bên trái có một cuốn sách tên là "Quốc Tiên", mang đến đây."

"Vâng."

"Đợi đã, đừng nói cho ai biết, kể cả Vương gia."

"Vâng."

Thời Tử Câm không hỏi, cũng không nói một lời nào, sau khi ra ngoài lập tức nhảy xuống biến mất.

Ước chừng nửa giờ sau, nàng mang theo "Quốc Tiên" quay lại, đưa cho Kỷ Vân Thư.

Cuối cùng nàng ta không nhịn được hỏi: "Kỷ tiên sinh, đây là sách gì vậy?"

"Lý lịch của hoàng tộc Đại Lâm chúng ta."

"Tại sao ngài lại tìm cuốn sách này?"

"Tìm một đáp án."

Hả?

Thời Tử Câm nhìn thấy nàng lật sách, cau mày, liền biết đây không phải chuyện tốt.

Nàng lặng lẽ rời đi.

Kỷ Vân Thư bình thường lật sách rất nhanh, nhưng lần này không những chậm rãi lật qua "Quốc Tiên" mà còn cẩn thận đọc từng chữ trong đó, sợ bỏ sót một chữ.

Cuốn "Quốc Tiên" chứa đầy những tiểu sử cá nhân dày đặc, từ đầu triều đại Đại Lâm đến nay, ghi lại họ, tên, hiệu và tước vị của tất cả các gia đình hoàng thất.

Mấy năm trước, khi triều đình gửi cuốn sách này cho nha môn Cẩm Giang, nàng có nhìn thoáng qua, nhưng thấy thực sự nhàm chán nên vứt nó sang một bên, có khi còn dùng nó để lót những góc bàn không vững chắc. Liễu Thanh Bình hồ đồ nhìn thấy, ngây ra sợ hãi, nhanh chóng cúi xuống lấy cuốn sách dưới gầm bàn ra, ngăn cản nàng lại dùng làm vật lót bàn, hắn giấu cuốn sách phía trên giá sách, nơi chất đầy những cuốn sách nặng.

Vì vậy, nàng đã sớm quên đi sự tồn tại của cuốn sách đó!

Nếu nàng không nhìn thấy chữ "Tuất" một lần nữa trên chiếc khăn tay, có lẽ nàng cũng không nhớ ra nó.

Lúc này, nàng lật từng trang rất cẩn thận, từ tổ tiên đến tiên hoàng ở trang đầu tiên, rồi từ tiên hoàng đến ngày nay, niềm hy vọng trong lòng nàng dần dần biến thành tuyệt vọng khi các trang sách dần dần ít đi.

Chẳng lẽ là nàng đã suy nghĩ quá nhiều?

Cho đến khi...

Đến trang thứ năm, đọc từ dưới lên, tay nàng dừng lại và mắt nàng nhìn thấy một cái tên trên đó.

Tay nàng run lên, "Quốc Tiên" trong tay suýt chút nữa rơi xuống đất.

Dù trước đó nàng đã đoán được nhưng sự thật vẫn khiến nàng bị sốc.

Ngự quốc công!

Trang sách ấy, là tiểu sử của Ngự quốc công!

Cho dù đó là một cái tên, một nhân vật hay thậm chí là một chức danh, tất cả đều được viết rất chi tiết.

Nàng đọc đi đọc lại những thông tin viết trên đó, không biết qua bao lâu, nàng gấp cuốn sách lại, nhẹ nhàng đặt sang một bên, ngồi im lặng không nói một lời.

Mãi đến khi trời tối, nàng mới cất từng đồ vật trên bàn đi, cầm bức chân dung lên rồi cầm đèn đi ra ngoài.
« Chương TrướcChương Tiếp »