“Vì cái gì chứ?"
Kỷ Vân Thư nhìn khuôn mặt khó chịu của Vệ Dịch.
"Vệ Dịch, ở lại nơi này an toàn hơn là đi theo ta."
Hắn lắc đầu thật mạnh!
"Trên đường đi lần này, chúng ta đầu tiên là gặp phải sơn phỉ, sau đó lại gặp phải thích khách hành thích. Lần nào ngươi cũng đều bị thương, còn suýt chút nữa vì ta mà phải bỏ mạng. Ta đã hứa với cha mẹ ngươi, nhất định sẽ bảo vệ ngươi chu toàn, nhưng từ khi ngươi đi theo bên cạnh ta, chuyện lớn chuyện bé gì cũng đều đã gặp phải. Lúc đầu ta còn do dự, rốt cuộc có nên mang ngươi theo cùng không hay giữ ngươi ở lại đây. Nhưng vừa rồi ta thấy ngươi đã có thể viết chữ, cũng đã có thể đọc thơ, ta thực sự mừng cho ngươi. Ta cũng tin rằng sau này ngươi sẽ ngày một tốt hơn. Cho nên ngươi vẫn nên ở lại đây thì tốt hơn, Phó thúc sẽ tiếp tục dạy ngươi đọc sách viết chữ, còn dạy ngươi rất nhiều điều khác nữa, trong phủ mọi người cũng sẽ luôn chăm sóc ngươi."
Hắn vẫn tiếp tục lắc đầu.
Đôi mắt hắn ngấn lệ nói: "Ta sẽ không viết chữ, cũng sẽ không đọc thơ nữa."
Hắn chộp lấy những tờ giấy được đặt ngay ngắn trên bàn lên bắt đầu xé từng tờ từng tờ.
"Vệ Dịch, nghe lời!" Nàng cầm lấy tay hắn, "Chính ngươi đã nói, người già rồi sẽ chết, sinh bệnh sẽ chết, phạm sai lầm cũng sẽ chết, ta nói ta sẽ ở bên cạnh chăm sóc ngươi, vẫn sẽ luôn như thế, nhưng ta không hy vọng có một ngày nào đó ngươi thật sự trở thành một ngôi sao, Vệ Dịch, ta không thể đánh mất ngươi, ngươi có hiểu không?"
Hốc mắt nàng đỏ lên, cố nén nước mắt rơi xuống.
Vệ Dịch mở to đôi mắt trong veo, há miệng hồi lâu cũng nói không thành lời, duỗi tay chạm vào khuôn mặt của nàng, nhẹ nhàng lau đi nước mắt ở trên mặt.
Sau đó hắn kéo thân hình nhỏ bé của nàng vào lòng, để cằm nàng khẽ tựa lên vai hắn.
"Thư Nhi không khóc, ta đồng ý với ngươi, ta sẽ ở chỗ này chờ ngươi trở về."
Hắn thoả hiệp rồi!
Không hề gây loạn, cũng không hề khóc.
Nhưng tại sao loại cảm giác này lại làm cho Kỷ Vân Thư cảm thấy đau lòng đến vậy!
Vệ Dịch càng dùng sức ôm chặt lấy nàng, sợ mình buông tay ra nàng sẽ biến mất thật xa…
Cũng không biết qua bao lâu, Kỷ Vân Thư mới bước ra khỏi thư phòng.
Ở bên trong, Vệ Dịch ngồi lại sau bàn, cầm bút lên, lại bắt đầu nghiêm túc viết chữ.
Viết vô cùng nghiêm túc!
Viết không ngừng nghỉ!
Viết cho đến khi hốc mắt đỏ hoe, đôi tay run lên, chiếc bút trong tay rơi xuống mới dừng lại.
Trên tờ giấy trắng tràn ngập toàn là chữ "Thư".
....
Kỷ Vân Thư trở lại sân, liền nhìn thấy Cảnh Dung đang đứng bên dưới tàng cây.
Đôi tay chắp ở sau lưng, ánh mắt hơi nâng lên.
Chờ nàng bước vào, hắn liền ngẩng đầu lên liếc nàng một cái.
"Không nỡ rời đi?"
Lắc đầu!
"Vệ Dịch đâu rồi?"
Nàng đứng bên cạnh hắn, trầm mặc hồi lâu rồi mới nói: "Hắn sẽ ở lại đây."
"Hắn bằng lòng sao?"
Kỷ Vân Thư đón nhận ánh mắt của hắn, ngưng trọng nói: "Tình huống hiện tại của Vệ Dịch đang dần chuyển biến tốt, hắn ở lại đây là phương án tốt nhất."
Trong lòng Cảnh Dung cũng đã hiểu rõ.
Bệnh của Vệ Dịch, đại khái sẽ mau chóng chữa khỏi!
Hắn nói, "Người xưa nói quả không sai, đại nạn không chết ắt có hậu phúc, chính là..."
Giọng nói dần nhỏ lại.
Trong lòng Kỷ Vân Thư cũng biết: "Ta biết chàng đang lo lắng điều gì, trước khi ta giao hắn cho Mộ Nhược chữa trị, ta cũng đã nghĩ tới vấn đề này. Ta sẽ nói với Phó thúc đừng để cho Vệ Dịch biết chân tướng cái chết của Vệ bá phụ cùng Vệ bá mẫu. Ta không muốn cả đời này hắn phải sống trong áy náy."
"Giấy không thể gói được lửa."
Lời hắn nói giống như một chậu nước lạnh.
Nhưng cũng không phải là không có đạo lý.
Đúng vậy, giấy không thể gói được lửa, một khi Vệ Dịch khôi phục lại thần trí, hắn không thể không điều tra lại chân tướng cái chết của cha mẹ mình. Hơn nữa cho dù Phó thúc giữ bí mật như thế nào, cũng khó đảm bảo được sẽ không có người nào lỡ miệng tiết lộ ra.
Cảnh Dung lại nói: "Nàng có từng nghĩ đến hay không, nếu như hắn biết được người Kỷ Nguyên Chức ban đầu muốn gϊếŧ chính là nàng, nhưng chỉ vì một hành động vô tình của hắn đã cứu được nàng nhưng lại hại chết cha mẹ của chính mình, làm sao hắn đối mặt được với nàng? Còn nàng làm thế nào đối mặt với hắn đây?"
“..."
"Hiện giờ, nàng cùng Vệ Dịch vẫn luôn ở bên cạnh nhau không rời, như vậy, đến khi chân tướng bị vạch trần sẽ như thế nào?"
Tất cả mọi thứ sẽ sụp đổ!
Nàng trầm mặc, trong lòng ngày càng cảm thấy nặng nề, tận cho đến khi nàng cảm thấy không thở nổi.
Sau một hồi lâu…
Nàng nói” "Cho dù giấy không thể gói được lửa, nhưng ta tin rằng cuối cùng hắn cũng sẽ hiểu."
Nàng vô cùng chắc chắn.
Sau khi nghe những lời này, sắc mặt vốn nghiêm trọng của Cảnh Dung dần hoà hoãn lại. Hắn duỗi tay vén sợi tóc ở trên trán nàng, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tinh xảo.
"Cho dù nàng quyết định như thế nào, ta đều sẽ đứng về phía nàng."
Nàng gật đầu, trên môi chậm rãi nở một nụ cười.
Đột nhiên…
"Khụ khụ!"
Ở bên ngoài, vang lên tiếng ho khan.
Tay Cảnh Dung chậm rãi từ trên mặt Kỷ Vân Thư buông xuống, nhìn lại nơi phát ra tiếng, thì thấy Mộ Nhược đang nghiêng người dựa vào khung cửa, khoé miệng mang theo ý cười sâu xa đầy ẩn ý.
Một mùi rượu thoang thoảng cũng bay vào.
"Đúng là ghen tỵ với người ta mà." Mộ Nhược ngửa đầu ra cảm thán.
Cảnh Dung mặt không đổi sắc.
"Từ khi nào ngươi học được thói nhìn lén vậy."
"Ta nào có nhìn lén a, rõ ràng là xem một cách quang minh chính đại."
Sắc mặt Cảnh Dung càng bình thản: "Nói đi, có chuyện gì?"
Mộ Nhược mở lòng bàn tay ra, bên trong có một quân cờ.
"Đương nhiên là tới tìm ngươi đánh cờ, tối hôm qua để ngươi thắng nhiều ván như vậy, ta không cam lòng, hôm nay quyết tâm tái chiến."
Ồ, tên nhóc này!
Còn ngại thua chưa đủ mà!
Cảnh Dung khẽ nhếch miệng cười, tiến về phía trước hai bước: "Lần này ngươi cược cái gì?"
"À..." Mộ Nhược suy nghĩ, nghiêng ngả đi vào trong nói: "Cược ba ván, bất luận cuối cùng trên bàn cờ còn bao nhiêu quân cờ, chỉ cần bao vây được năm quân cờ thì thắng, nếu ta thua đều nghe theo ngươi, ngươi muốn ra điều kiện gì cũng được, còn nếu ta thắng, ngươi phải mời ta một bữa rượu ngon, thế nào?"
Thật đúng là một món lời!
Cảnh Dung sảng khoái đồng ý.
Hắn nghiêng người sang nói với Kỷ Vân Thư: "Nàng nghỉ ngơi cho tốt, sáng sớm mai chúng ta sẽ khởi hành."
"Vâng." Nàng gật đầu.
Sau khi Cảnh Dung kéo Mộ Nhược rời khỏi.
Nàng đang muốn quay về phòng.
Bịch!
Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng đồ vật rơi xuống đất.
Nàng bước ra ngoài cửa xem thì thấy hai nha đầu đang đứng thất thần bên cạnh một cái rương lớn.
Có lẽ bởi vì cái rương kia quá nặng nên một bên tay tay cầm bằng sắt bất ngờ bị gãy khiến cả cái rương rơi xuống mặt đất.
Hai nha đầu có chút sợ hãi.
Một tiểu nha đầu trong tay vẫn còn cầm trong tay chiếc tay cầm đã bị rớt ra khỏi rương, sắc mặt đầy kinh hoảng.
"Làm sao bây giờ? Trong này đều là di vật của lão gia cùng lão phu nhân, nếu như làm hỏng rồi, nhất định Phó thúc sẽ đánh chết ta mất."
"Được rồi được rồi, ngươi mau mở ra xem, cầu mong cho đồ vật bên trong không bị làm hỏng."
Bởi vì sợ làm vỡ thứ gì đó bên trong, hai nha đầu hiệp lực mở cái rương ra kiểm tra có đánh vỡ thứ gì không. Nắp rương vừa mở ra, hai người thở dài nhẹ nhõm một hơi, cũng may bên trong không có đồ vật gì dễ vỡ, toàn bộ đều là quần áo, còn có một chút đồ vật của hài tử.
"Thì ra là quần áo của công tử khi còn nhỏ, doạ chết ta rồi, còn tưởng rằng mình đã làm hỏng cái gì chứ."
"Còn hộp gấm này, cũng nên mở ra xem thử, nói không chừng bên trong có chứa vòng ngọc."
Nói xong nàng ta lập tức mở hộp gấm ra.
Bên trong có một chiếc khăn màu vàng.
Mặt trên thêu một đoá hoa, bên cạnh còn thêu một chữ.
Chỉ duy nhất một chữ "Tuất"!