Chương 494: Ở lại đây

Sáng sớm hôm sau!

Bầu trời quang đãng, mặt trời từng chút từng chút nhô ra khỏi đỉnh núi, ánh sáng màu cam vàng chậm rãi chiếu từ trong khu rừng trên núi, chiếu xuống thành Cẩm Giang, xua tan không khí lạnh lẽo đã tích tụ suốt mấy ngày nay, cuối cùng cũng xuất hiện một tia ấm áp.

Trên bàn ăn cơm, mọi người đều đang ngồi với nhau.

Chỉ duy không thấy bóng dáng của Vệ Dịch đâu.

"Vệ Dịch đâu?" Kỷ Vân Thư hỏi hạ nhân Vệ phủ.

Có người đáp: "Sáng sớm công tử đã cùng Phó thúc tới thư phòng, vừa rồi đi qua còn nghe thấy bên trong có tiếng đọc thơ."

"Đọc thơ?"

"Đúng vậy." Nha đầu kia gật đầu, trêu chọc nói: "Hơn nữa còn là tiếng công tử đọc thơ, đúng là hiếm lạ, những năm qua, công tử đừng nói là đọc thơ, ngay cả một chữ cũng không đọc được nữa.”

Đây gọi là khen? Hay vẫn là coi thường?

"Đọc thơ gì vậy?"

"Hình như là...... là cái gì có câu "Có bằng hữu từ phương xa tới", đúng chính là câu này, lần này công tử trở về, tựa như đã thay đổi rất nhiều, lời nói hành động đều hơn trước rất nhiều, tinh thần cũng có cảm giác tốt hơn." Nha đầu kia mừng rỡ cười toe toét.

Mộ Nhược nghe vậy cười nói, "Tiểu tử ngốc kia lại học theo người khác đọc thơ sao? Thú vị thú vị, việc này quả thật giống như mặt trời mọc từ hướng Tây nha."

Đường Tư ngồi đối diện khinh thường liếc hắn một cái: "Chỉ có các ngươi là học cao hiểu rộng sao? Tại sao hắn lại không thể đọc thơ?"

"Này, Đường đại tiểu thư, từ khi nào ngươi lại nói tốt cho hắn thế?"

"Trong mắt ta Vệ Dịch chính là đại anh hùng, đã liều mình cứu A Kỷ nhà ta một mạng, ta đương nhiên phải nói tốt cho hắn, nếu không có hắn, thân thể A Kỷ nhà ta như vậy, chẳng phải sẽ đi đời nhà ma hay sao?"

Ô hay!

Trán Kỷ Vân Thư đổ đầy mồ hôi.

Mộ Nhược phụt một tiếng, chiếc đũa trong tay hướng tới chén rượu nhẹ nhàng gõ vài tiếng, nhướng mày nói: "Nếu đã như vậy, sao ngươi không lấy thân mình ra báo đáp? Gả cho Vệ công tử, coi như thay cho A Kỷ nhà ngươi báo đáp hắn."

Lời vừa nói xong —

Bịch một tiếng.

Đường Tư ở trước bàn ăn giơ chân hung hăng đá mạnh vào đầu gối của hắn khiến cho cả bàn ăn đều chấn động một chút, bầu rượu ở trên bàn thiếu chút nữa đổ xuống.

Mộ Nhược lấy tay ôm lấy đầu gối, cau mày đau đớn chậc chậc mấy tiếng.

Hắn trừng mắt giận dữ: "Ngươi có biết ở trên đầu gối cũng có tử huyệt hay không? Vạn nhất đá trúng thì phải làm sao?"

"Nếu trúng cũng là ngươi xứng đáng, ai bảo ngươi nói hươu nói vượn, hơn nữa, mạng của ngươi là do ta cứu về, nếu ngươi chết cũng coi như trả lại ta một mạng."

"Nào có cô nương nào giống như ngươi, miệng lưỡi không khoan dung thì thôi, tâm địa cũng ác độc như vậy, khó trách chẳng ai muốn!"

"Ai nói như vậy?" Nàng ngước mắt kiêu ngạo, rồi nghiêng người về phía Kỷ Vân Thư trở nên uỷ khuất, lay lay cánh tay nàng, cắn môi nói: "A Kỷ cần ta là được, đúng không?"

Nàng ấy hếch cằm lên.

Nhưng…

"Không đúng."

Kỷ Vân Thư nhàn nhạt trả lại hai chữ, rút cánh tay về

Mộ Nhược liền cười to, chỉ thiếu chút nữa đập bàn.

Còn không quên âm dương quái khí nói: "Có một số người chính là muốn lấy đá đập chân của mình."

Đường Tư tức giận đến phồng mang trợn má.

Hai người sáng sớm tinh mơ đã ở trên bàn cơm cãi nhau, quả thực là một đôi hài hước.

Hoàn toàn không có ai chú ý đến ánh mắt ngày càng lạnh lẽo của Cảnh Dung!

Cái gì mà Vệ Dịch cứu Kỷ Vân Thư? Lấy thân báo đáp? Phảng phất đều như đang nói cho hắn nghe.

Người anh em, đau lòng lắm đó.

Suốt cả bữa cơm, hắn cau mày một chữ cũng không nói.

Kỷ Vân Thư cảm thấy quá ồn ào, liền rời khỏi bàn ăn đi tới hậu viện thư phòng.

Vừa đến cửa đã nghe được tiếng Vệ Dịch đang đọc thơ từ bên trong truyền đến, nàng thu chân trở về, yên lặng ở bên ngoài lắng nghe.

Vệ Dịch một tay cầm《Luận Ngữ》của Khổng Tử, vừa đọc vừa hỏi Phó thúc những chữ mà mình không biết.

Phó thúc dạy hắn một lần, hắn viết tất cả những chữ đó lên trên giấy rồi bắt đầu đọc thuộc lòng.

"Học nhi thời tập chi, bất diệc duyệt hồ? Hữu bằng tự viễn phương lai, bất diệc lạc hồ, nhân bất tri nhi bất uấn, bất diệc quân tử hồ?"

Đong đưa đầu trông rất có phong thái.

Thế nhưng đọc xong một bài trong 《Luận Ngữ》mà không hề sai một chữ nào!

Đôi mắt Kỷ Vân Thư ngày một sâu thẳm, không kiềm được nắm chặt vạt áo trong tay lại một chút.

Từ một người một chữ bẻ đôi cũng không biết, vậy mà đã học xong《Luận Ngữ》?

"Công tử, người thật thông minh, mới chưa đầy hai canh giờ đã học thuộc hết, hơn nữa còn có thể tự viết được những chữ này, ta thấy nhất định là lão gia cùng phu nhân ở trên trời hiển linh, phù hộ công tử ngày càng thông minh." Phó thúc ở bên cạnh vui mừng đến mức rưng rưng nước mắt.

Ông ta nhấc ống tay áo lên khẽ lau.

Trên môi Vệ Dịch nở một nụ cười dịu dàng, dừng bút trong tay, nhìn những nét viết xiêu xiêu vẹo vẹo mình đã viete, lại nhìn sang chữ mà Phó thúc viết, nhất thời lại có chút mất mát, gãi gãi đầu.

"Nhưng mà Phó thúc, chữ ta viết không đẹp bằng chữ của thúc."

"Công tử không cần vội, cứ từ từ, sớm muộn gì cũng có ngày chữ của công tử còn đẹp hơn chữ của ta."

"Có thật vậy không?"

"Đương nhiên, công tử của chúng ta thông minh như vậy, không có gì có thể làm khó được người."

Hắn gật mạnh đầu cười tươi, sau đó lại ra sức viết chữ, còn chăm chỉ hơn trước.

Phó thúc vô cùng vui mừng.

Vốn muốn đi rót cho hắn chén nước, quay người lại liền thấy Kỷ Vân Thư đang đứng ở bên cửa.

"Kỷ tiên sinh, ngài tới từ khi nào vậy?"

Vệ Dịch nghe tiếng lập tức ngẩng đầu nhìn lên, vui mừng nói: "Thư Nhi, ngươi đã đến rồi."

Nàng gật đầu tiến vào.

"Ngươi không ăn cái gì sao?"

Vệ Dịch lắc đầu!

"Nếu đói bụng thì phải làm sao?"

Hắn lại lắc đầu: "Thư Nhi, ta không đói, ngươi nhìn xem, ta đang viết chữ, là do Phó thúc dạy ta đó."

Hắn giơ tờ giấy mình vừa viết lên khoe cho nàng xem.

Kỷ Vân Thư vươn tay nhận lấy, mặc dù chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo nhưng không có chữ nào viết sai cả.

Đây có còn là Vệ Dịch lúc trước viết tên mình đều chỉ viết một nét thẳng hay không*?

(*Trong tiếng Trung, chữ Dịch: 奕 đồng âm ‘yi’ với một: 一 , chỉ có 1 gạch)

"Đây đều là do ngươi viết sao?"

Gật đầu!

"Phó thúc đã dạy cho ta."

"Chữ nào cũng đều hiểu?"

"Tất cả đều hiểu hết."

"Vậy Luận Ngữ thì sao? Cũng đã thuộc toàn bộ rồi sao?"

"Không sót chữ nào."

Một khắc kia, ánh mắt Kỷ Vân Thư lại càng thêm thâm thuý, mang cho người khác cảm giác không đoán được nàng đang suy nghĩ gì.

Nàng nghiêng đầu nói với Phó thúc: "Phó thúc, ta có vài lời muốn nói riêng với Vệ Dịch."

"Vậy ta đi lấy cho công tử một chút điểm tâm."

Phó thúc liền đi ra ngoài!

Vệ Dịch đặt chiếc bút trong tay xuống, từ phía sau bàn vòng tới trước, hoang mang nhìn nàng.

"Thư Nhi muốn nói gì với ta sao?"

Đầu ngón tay nàng nhẹ nhàng chạm vào nét chữ nghiêng nghiêng trên tờ giấy, vốn dĩ ban đầu nàng còn do dự rốt cuộc có nên mang theo Vệ Dịch đến Ngự phủ hay không, hiện tại, đã không cần phải do dự nữa rồi.

Một khắc kia, nàng đã đưa ra quyết định!

Nàng nhìn thẳng vào ánh mắt của hắn, nói: "Vệ Dịch, ngươi đáp ứng với ta một chuyện có được không?"

"Thư Nhi nói đi, ta đều sẽ đáp ứng." Thực sảng khoái.

"Ở lại đây."

Ba chữ!

Một khắc kia, Vệ Dịch sửng sốt, phải mất một lúc lâu mới hiểu được, hai tay buông thõng ở bên hông, khuôn mặt vốn tươi cười dần trở nên cứng đờ.

Hắn gắt gao nhíu mày, giọng điệu khó chịu.

"Vì sao?"