Chương 493: Ngôi sao

Cảnh Diệc ở kinh thành đã bố trí hết thảy mọi thứ, có thể thấy được đã tính toán chu toàn.

Nhưng...

Cảnh Dung cũng không hề lo lắng chuyện này.

Thực sự trong lòng hắn cũng đã có tính toán!

Hắn phân phó Thời Tử Nhiên: "Ngươi chỉ cần để Lộ Giang theo sát nhất cử nhất động mọi việc xảy ra trong kinh thành, có tin tức gì lập tức bẩm báo."

Tục ngữ có câu hoàng đế không vội nhưng thái giám đã lo.

Thời Tử Nhiên nói: "Vương gia, Diệc Vương ở kinh thành đã bố trí người của hắn ta khắp mọi nơi, có thể thấy được hắn ta rõ ràng có mưu đồ, ngài không thể cứ ngồi yên không nhìn đến, nếu kinh thành xảy ra chuyện gì..."

Bị cắt ngang!

"Từ khi nào ngươi lại nhiều lời như vậy? Cứ theo phân phó của ta mà làm."

Cảnh Dung liếc hắn một cái.

Thời Tử Nhiên im lặng, nuốt khan vài cái, không cam tâm tình nguyện lên tiếng: "Vâng."

Sau một hồi, Lang Bạc vội vã đi đến.

Sắc mặt nghiêm trọng!

Hắn ta chắp hai tay nói: "Vương gia, người phái đi An Phủ điều tra Mộc Cẩn cô nương đã trở lại."

Nghe thanh âm kia, hẳn không phải chuyện tốt.

Cảnh Dung: "Hắn nói thế nào?"

Lang Bạc ngập ngừng, trầm giọng nói: "Người… đã chết!"

"Đã chết?"

"Đã điều tra rõ ràng, là tự sát."

Mộc Cẩn tự sát?

Bầu không khí xung quanh đột ngột lạnh lẽo đi vài phần.

Nhưng thật kỳ lạ!

Cảnh Dung suy nghĩ: "Nàng ta là nữ tử rất kiêu ngạo, lại thích một văn nhân ngạo nghễ như Chu Mặc Hàn, sẽ không bao giờ dễ dàng tự sát."

Mộ Nhược ở đối diện tiếp lời hắn: "Theo ta thấy, việc này không đơn giản như vậy, trừ phi là nàng nghe người khác sai bảo, cố ý hạ độc vào trà trừ hàn đưa cho ngươi, sau khi nhiệm vụ hoàn thành liền tự sát. Cũng giống với những tử sĩ của Diệc Vương, nhưng nàng hiển nhiên không phải người của Diệc Vương."

"Nhưng người ở sau lưng sai bảo nàng... Có thể là ai đây?"

"Có trời mới biết đến tột cùng ngươi còn đắc tội với ai nữa? Ai cũng đều muốn dồn người vào chỗ chết, nhân phẩm của ngươi còn không bằng rượu của ta đâu." Mộ Nhược cao giọng, không quên nói móc hắn một phen.

Cảnh Dung liếc mắt nhìn hắn một cái.

Tiểu tử này sớm muộn cũng có một ngày bị hắn đánh cho một trận.

Sau khi thu dọn bàn cờ xong, Cảnh Dung phất áo bào rời đi.

"Vương gia đi đâu vậy?" Lang Bạc hỏi.

Mộ Nhược híp mắt ngả người về phía sau, cười cười không nói.

...

Kỷ Vân Thư ngồi ở trong phòng lấy bức chân dung ra

Đặt ở trên bàn!

Nàng nghiêng bức hoạ soi về phía ngọn đèn dầu.

Mặt trên là chân dung khi còn sinh thời của bộ hài cốt trong《Lâm Kinh Án》, vẽ ra bộ dáng của nam nhân khoảng hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, tướng mạo không tính là xuất chúng, nhưng nếu nhìn kỹ hơn có thể thấy đường nét trên khuôn mặt người này khá giống với những người khác.

Nàng cầm bức hoạ lên xem, trên giấy có hai vết tròn và nhỏ!

Không phải vệt nước thường, mà là nước mắt.

Bởi vì thuốc màu dùng để vẽ bức hoạ này đều là do nàng tự điều phối, nước mưa thẩm thấu vào sẽ không lưu lại dấu vết cho đến khi khô đi, nhưng nước mắt lại không như vậy, sau khi khô vẫn sẽ để lại dấu vết.

Trước khi đem bức hoạ đưa cho Phúc bá đem hong khô, trên đó không hề có nước mắt.

Nói cách khác, sau khi Phúc bá nhìn thấy bức hoạ này ông ấy đã khóc?

Nếu thật là như vậy, người ở trong bức hoạ này có quan hệ gì với Phúc bá?

Từng điểm đáng ngờ từng chút một hiện lên trong đầu nàng, cho đến khi đầu óc nàng đột nhiên vang lên tiếng ong ong. Nàng đơn giản cuộn bức hoạ lại đi ra khỏi phòng.

Không biết từ khi nào, ngoài trời lại đổ cơn mưa.

Cơn mưa phùn khẽ rơi khiến cho mặt đất vốn còn chưa khô hẳn trở nên ẩm ướt trở lại. Trên mặt đất phảng phất như có một lớp nước bạc trơn bóng, phản chiếu ánh sáng đỏ thẫm xung quanh, vấn vít đọng lại trong tầm mắt người, từng đợt sóng nước lăn tăn nhìn có chút chói mắt.

Nàng đứng ở dưới mái hiên, chăm chú ngắm nhìn nước mưa chậm rãi chảy xuống, càng lúc càng dồn dập…

Nàng nhìn chăm chú đến nỗi ngay cả khi Vệ Dịch đi đến bên cạnh cũng hoàn toàn không biết.

Hắn nhẹ kéo tay áo của nàng: "Thư Nhi, ngươi đang suy nghĩ gì vậy?"

Giọng nói rất ấm áp.

Nàng lúc này mới hoàn hồn, nghiêng đầu sang nhìn hắn: "Đã muộn như này rồi, sao ngươi vẫn chưa nghỉ ngơi đi? Thân thể vừa mới hồi phục lại, đừng để bị cảm lạnh."

"Không có việc gì, ta ở ngoài này cùng Thư Nhi một lát."

Hắn duỗi người, ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh, hơi ngửa đầu nhìn nước mưa từ trên mái hiên rơi xuống.

Ban đêm, gió lạnh dần nổi lên.

Thổi qua người Kỷ Vân Thư, làm nàng không tránh khỏi rùng mình.

Vệ Dịch thấy vậy, liền xoa nhẹ hai bàn tay vào với nhau, sau đó cẩn thận áp lên khuôn mặt nàng.

"Thư Nhi không còn lạnh nữa."

Cậu bé lớn tướng trước mặt nở một nụ cười vô cùng thanh thuần sạch sẽ.

Kỷ Vân Thư vui mừng cười.

Nàng lắc đầu: "Ta không lạnh."

Tay vệ Dịch vẫn ôm trọn khuôn mặt tinh xảo của nàng, cho đến khi cảm thấy đã ấm áp mới thôi.

Ngay sau đó hắn nở một nụ cười ôn hoà, tầm mắt chuyển nhìn lên bầu trời, ánh mắt sáng lên.

Bất chấp tầng tầng lớp lớp mưa phùn, hắn vẫn trông thấy một ánh sao lẻ loi lơ lửng trên bầu trời.

Hắn giơ ngón tay ra chỉ!

Hưng phấn nói: "Thư Nhi nhìn kìa, có một ngôi sao xuất hiện rồi, mấy hôm nay trời mưa to, đã lâu rồi ta không thấy được ngôi sao nào."

"Ngươi tìm ngôi sao làm cái gì?"

"Vì trước kia nương ta đã nói, nếu có một ngày nương ta không còn nữa, bà ấy sẽ trở thành ngôi sao trên bầu trời, luôn dõi theo ta."

Kỷ Vân Thư bị cận thị nhẹ cho nên nàng không có nhìn thấy được!

Nhìn theo hướng tay hắn chỉ chỉ thấy một mảng đen thui.

"Thư Nhi có nhìn thấy không?"

Lắc đầu!

"Ở ngay kia kìa."

Hắn lại chỉ chỉ.

Kỷ Vân Thư tiếp tục lắc đầu.

Vệ Dịch liền đi đến phía sau nàng, lại một lần nữa chỉ cho nàng từ góc nhìn của nàng

"Hiện tại đã nhìn thấy chưa? Ở ngay kia kìa."

Kỷ Vân Thư nheo mắt, duỗi cổ ra nhìn nhưng vẫn chưa nhìn rõ.

Vệ Dịch cố tình thuận theo, bỗng chốc nắm lấy tay nàng, theo hướng tay của mình chỉ lên bầu trời.

Dưới cơn mưa phùn, hình ảnh kia thực đẹp!

Thân thể của hai người cũng sát lại gần nhau.

Nàng thấp hơn hắn một cái đầu, phía sau lưng cùng bả vai đều dán lên bờ ngực rắn chắc của hắn. Được bao bọc trong vòng tay của hắn, nàng thậm chí có thể cảm nhận được nhịp tim trầm ổn của Vệ Dịch. Bên tai đều là tiếng hít thở đều đặn, mạnh mẽ mà ấm áp của hắn.

Bất giác nàng rùng mình

Loại cảm giác này thật khó giải thích.

"Thư Nhi, nàng vẫn chưa thấy sao?"

Ừm, không thấy gì cả!

Nhưng nàng vẫn gật đầu, lên tiếng: "Ta thấy rồi."

Lúc này Vệ Dịch mới hài lòng nắm tay nàng thả xuống,nói: "Già rồi sẽ chết, sinh bệnh rồi cũng sẽ chết đi, thậm chí phạm vào tội lớn cũng sẽ chết. Thư Nhi, nếu một ngày nào đó ta chết đi, ta cũng sẽ giống như nương, biến thành một ngôi sao trên bầu trời, mỗi ngày đều dõi theo, bảo vệ Thư Nhi."

"Vệ Dịch?" Trong lòng bỗng nhiên đau nhói.

Hai mắt đỏ hoe.

Nào ngờ...

Vệ Dịch duỗi tay ra, chậm rãi ôm lấy thân thể nhỏ bé của nàng từ phía sau, khẽ tựa đầu lên bờ vai gầy của nàng.

Một khắc này cả người Kỷ Vân Thư vô cùng tức giận!

Hơi ấm truyền từ l*иg ngực và cánh tay của nam nhân len lỏi vào trong thân thể của nàng, phảng phất sở hữu năng lượng khiến dòng máu trong cơ thể nàng cũng trở nên sôi trào, khiến đầu óc nàng trống rỗng, suy nghĩ chạy đua điên cuồng.

Nhưng nàng cũng không có ý muốn tránh thoát, ngược lại còn có chút tham lam.

Có lẽ bởi vì loại hơi ấm này vừa đủ ấm, ấm đến mức khiến nàng không nỡ đẩy cái ôm này ra, thả mình vào trong cơn gió lạnh cắt da.

Cho đến khi Vệ Dịch nói: "Thư Nhi, ta biết người trong lòng của ngươi không phải ta, ta cũng biết ngươi sẽ không trở thành nương tử của ta, nhưng không quan trọng, tất cả đều không quan trọng, chỉ cần ta có thể ở bên cạnh ngươi, vậy là tốt rồi......"

Thanh âm càng ngày càng nhỏ lại.

Thân thể của nàng bị hắn ôm lấy càng ngày càng chặt.....

Cách đó không xa, có một ánh mắt lạnh lùng đang dõi theo hai người!

Cảnh Dung chăm chú nhìn hai thân ảnh đang dính lấy nhau, trong lòng dâng lên những cảm xúc khó tả không thể hiểu được.

Hắn chỉ có thể xoay người bỏ đi.