Chương 491: Chết rồi, đều chết hết rồi

Một cái tát này giáng xuống cơ hồ khiến thân thể nhỏ bé của Kỷ Linh Chi ngã ra đất.

Nàng ta ôm mặt, kinh ngạc ngửa đầu nhìn người phía trước.

Cơ thể không khỏi co rúm lại.

Kỷ Vân Thư mắng: "Ngươi còn nhỏ tuổi lại không được dạy dỗ tử tế, cha nương ngươi không dạy được ngươi, vậy hôm nay ta sẽ dạy dỗ ngươi cho tử tế."

Ánh mắt sắc bén nhìn nàng ta.

"Đừng tưởng rằng ngươi còn nhỏ muốn nói gì nói không cần suy nghĩ, ngươi ỷ vào trong nhà có người bao che mà ngang ngược hống hách, làm theo ý mình. Nếu không được dạy dỗ cho tốt, chuyện gϊếŧ người phóng hoả là chuyện có thể tuỳ tiện nói ra sao? Ở nhà là một chuyện, còn đạo lý làm người phu tử ở trường không dạy qua cho ngươi hay sao? Ngươi có biết tam ca ca của ngươi cũng bởi vì như vậy nên mới chết, ngươi muốn trở thành người tiếp theo như hắn ta có phải không?"

Ách!

Kỷ Linh Chi che khuôn mặt nóng rát, sợ hãi.

Đôi mắt trợn trừng nhìn chằm chằm.

Ở trong ấn tượng của nàng, Kỷ Vân Thư vốn là ngươi nhu nhược yếu đuối, dễ bị người khác bắt nạt mới đúng, tại sao vừa qua mấy tháng lại hung dữ như vậy?

Nàng ta nức nở, sụt sịt nói: “Ta sẽ nói cho cha biết ngươi dám đánh ta.”

"Tuỳ ngươi."

Bạn nhỏ à, lão gia hoả kia sợ là sẽ chỉnh đốn ngươi trước đó.

Kỷ Linh Chi khóc thảm thiết!

Khoảnh khắc tiếp theo, Kỷ Vân Thư vươn tay đoạt lấy cây xương rồng nàng đang ôm ở trong tay.

Nàng nhướng máy tà mị nói: "Không phải ngươi thích lấy đồ của người khác sao? Cây xương rồng này nhìn rất đẹp, ta lấy nó."

"Trả lại cho ta."

"Nằm mơ!"

Kỷ Vân Thư cầm lấy chiến lợi phẩm vừa đoạt lấy, nghênh ngang bỏ đi.

Chỉ nghe được sau lưng từng tiếng khóc đến tê tâm liệt phế.

Ra tới cửa Kỷ phủ.

Cảnh Dung vẫn đang nhàn nhã ngồi ở trên ghế uống trà. Bên cạnh có hai gã sai vặt, cung kính hầu hạ như cha như mẹ.

Nàng vừa ra tới, Cảnh Dung liền đứng dậy đón cô, lại chú ý tới hai thứ nàng đang ôm ở trong ngực, nhất thời sửng sốt!

Một cái không rõ là thứ gì được đựng trong túi vải!

Cái còn lại là cây xương rồng!

Nữ nhân này quay lại phủ một chuyến, chính là đi lấy hai thứ này?

Nàng giải thích: "Đây là bài vị của nương ta, ta không nghĩ người muốn ở lại nơi này, còn cây xương rồng này là do ta đoạt được."

Đôi mắt kiêu ngạo khẽ giương lên.

Đoạt được?

"Kỳ quái, Kỷ Vân Thư nàng cũng học cách đoạt thứ của người khác từ bao giờ?"

"Cũng phải học một chút thôi, dù sao cũng không thể để người khác chiếm lấy đồ của mình được."

"Lời này bổn vương thích, hơn nữa phàm là đồ của bổn vương, người khác cũng đừng mơ đoạt được."

Lời này nói ra là đang chỉ Kỷ Vân Thư!

Xấu hổ!

Trở lại Vệ phủ.

Vệ Dịch đang ngồi trên thềm đá ngoài cổng lớn, hai tay chống cằm, cúi đầu nhìn xuống đôi giày sạch sẽ của mình, ngón chân hắn nhịp nhàng nhấp nhả từng cái từng cái rất có tiết tấu, nhưng tựa hồ như đang xuất thần.

"Vệ Dịch?"

Vừa nghe thấy tiếng hắn liền ngẩng đầu, lập tức nhảy lên, trên môi nở ra nụ cười toá nắng.

"Thư Nhi."

"Tại sao lại ngồi ở đây?"

"Ta chờ ngươi."

Hắn vẫn luôn như vậy!

Kỷ Vân Thư cười cười, vươn tay xoa xoa đầu hắn, đem cây xương rồng trong tay đưa cho hắn.

Hắn nghiêng đầu hỏi: "Đây là cái gì?"

"Đây là một cái cây, ngươi đem nó đưa cho Phó thúc chăm sóc thật tốt."

"Được."

Hắn ra đáp rất vui vẻ.

Lúc này, gã sai vặt trong Vệ phủ chạy ra thi lễ với Cảnh Dung.

"Vương gia, Lưu đại nhân lúc trước ở nha môn tới, đang ở bên trong chờ ngài."

Cảnh Dung nheo mắt lại: "Lưu Thanh Bình? Hắn tới đây làm gì?"

"Còn mang theo rất nhiều lễ vật."

"Không có việc gì không đăng tam bảo điện!" Hắn nhẹ giọng phàn nàn..

Kỷ Vân Thư liền nói: "Ta đi xem Phúc bá thế nào."

"Được."

Từng người một rời đi.

Hậu viện.

Trong phòng Phúc bá.

Mộ Nhược đã xử lý hết bảy tám vết roi trên người ông ấy, bôi thuốc rồi băng bó lại cẩn thận.

"Cũng may, vết thương không gây tổn hại đến gân cốt, chỉ cần nghỉ ngơi mấy ngày là sẽ ổn thôi.”

"Đa tạ Mạc công tử."

"Không cần khách khí." Hắn nói: "Phúc bá đã lớn tuổi như vậy, còn trông coi ở nghĩa trang, mỗi ngày đều ở chung cùng với những thi thể không quen biết, vậy nhưng đều vì họ mà tìm một chỗ hạ táng cẩn thận, còn mỗi ngày đều thắp cho họ ba nén hương, lòng thành này làm tiểu bối cảm thấy hổ thẹn."

Lời này quả thật không sai.

Ngày ngày đều ở cùng với tử thi, nếu không phải quan ngỗ tác, thì chính là người xui xẻo, ai ai cũng đều khịt mũi coi thường. Phúc bá bình thường cũng không có bằng hữu thân thiết, ít khi tiếp xúc với người ngoài. Quanh năm đều ở nghĩa trang. Thi thể từ nha môn mang tới đây, nếu không có ai nhận ông ấy đều sẽ cố gắng tìm cho họ chỗ an táng thật tốt, hoặc là mang đi thiêu rồi bỏ tro cốt vào một cái lọ, cất ở đằng sau nghĩa trang.

Cho nên buổi tối có người đi ngang qua, thường bị dàn tro cốt đó doạ chết khϊếp.

Người khác giúp đỡ mọi người được coi là việc thiện, nhưng còn việc làm của Phúc bá thì sao, chẳng phải cũng là việc thiện à?

Nghe thấy lời Mộ Nhược nói, Phúc bá rất vui mừng: "Bây giờ rấi ít người trẻ tuổi giống như ngươi suy nghĩ được giống như vậy."

Mộ Nhược: "Mọi việc trên thế gian này, không phải ai cũng có thể nhìn thấu."

"Nói rất đúng."

"Đúng rồi Phúc bá, ông không có gia đình sao?"

Gia đình?

Sắc mặt Phúc bá trầm xuống, lộ ra vài phần thê lương.

Ông ấy thở dài một tiếng: "Chết rồi, đều đã chết hết rồi."

Trong mắt dâng lên màn nước mắt.

Cây bút dùng để viết đơn thuốc trong tay Mộ Nhược đột nhiên rơi xuống, có chút ngượng ngùng.

"Ông cũng đừng quá đau buồn."

"Không sao, tất cả cũng đều là chuyện cũ rồi." Ông ấy bình tĩnh trở lại, quay sang nhìn Mộ Nhược: "Nếu con trai của ta còn sống, hiện giờ chắc cũng đã trưởng thành giống như ngươi rồi."

Câu nói này gợi lên sự tò mò của Mộ Nhược.

"Ta có thể hỏi, gia đình của ông rốt cuộc đã gặp chuyện gì không?"

Phúc bá nói: "Bị một mồi lửa lớn thiêu chết hết, người đầu bạc tiễn tiễn kẻ đầu xanh, đúng là tạo nghiệt mà."

Không khí dần trầm xuống!

Mộ Nhược không dám hỏi thêm, chỉ sợ lại chạm đến nỗi đau trong lòng ông ấy.

Không lâu sau, Kỷ Vân Thư cùng Vệ Dịch bước vào.

Nhìn thấy sắc mặt Phúc bá đã tốt hơn nhiều, nàng cũng thấy yên tâm phần nào.

"Phúc bá cứ an tâm ở lại đây dưỡng bệnh, người của Vệ phủ sẽ chiếu cố bá thật tốt, không cần phải lo lắng chuyện gì cả."

"Kỷ tiên sinh, thực sự đa tạ ngươi, nếu không có ngươi, phen này ta đã không sống được rồi."

Nàng còn chưa mở miệng, Vệ Dịch đã tiếp lời.

"Sẽ không đâu, Phúc bá sẽ sống lâu trăm tuổi, hơn nữa bá là người tốt như vậy, ông trời sẽ phù hộ cho bá."

Vẻ mặt kiên định.

Phúc bá nhìn về phía hắn, đáy mắt không khỏi toát ra vẻ hiền từ sủng nịnh, lại mang theo chút chua xót.

Ông ấy cười cười.

Vệ Dịch ngồi xuống bên cạnh mép giường: "Phúc bá, bá có thể ở lại nơi này luôn, còn có Mộ Nhược ca ca là thần y, huynh ấy nhất định sẽ trị khỏi bệnh cho bá."

"Đa tạ Vệ công tử."

"Không cần cảm tạ, nương ta đã nói, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, hơn nữa hôm qua Phúc bá còn giữ chúng ta ở lại nghĩa trang nghỉ ngơi, bá là người tốt, người tốt tất sẽ được báo đáp."

Phúc bá rơi nước mắt!

Ông ấy nắm lấy tay Vệ Dịch, khẽ vỗ vai hắn: “Đúng vậy, nương ngươi nói không sai, cứu một mạng ngươi hơn xây bảy tòa tháp, cha ngươi cùng với nương ngươi, đều là người tốt."

"Ừm!"

Hắn gật đầu thật mạnh.

Lời nói này, cảnh tượng này, lại làm cho tâm trạng Kỷ Vân Thư hơi trầm xuống...