Nhìn dáng vẻ chịu đau của Trương tiểu thư, Kỷ Vân Thư lên tiếng, "Cô nương, chẳng qua cũng chỉ là một tấm vải thôi, không đến mức phải đả thương người khác."
Đột nhiên có một người lạ xông ra, còn ấn tay mình phát đau như vậy, đương nhiên Trương tiểu thư vô cùng tức giận.
Nàng ta xoay cổ tay một hồi, lại đánh giá Kỷ Vân Thư từ trên xuống dưới: "Ngươi là người nào?"
"Tại hạ thấy cô nương cầm kéo muốn đả thương người khác, cho nên mới tới lo chuyện bao đồng."
"Ngươi cũng biết là chuyện bao đồng, đã là chuyện bao đồng còn nhờ ngươi quản sao?"
"Bởi vì tại hạ là người rảnh rỗi đó."
"..." Trương tiểu thư cứng họng, vươn tay chỉ vào Kỷ Uyển Hân: "Nàng ta phá hỏng tấm vải may hỷ phục của ta, chẳng lẽ ta không được dạy nàng một bài học sao?"
Có thể!
Đương nhiên có thể!
Tốt nhất nên làm thịt nàng ta luôn!
Kỷ Uyển Hân không nghĩ tới Kỷ Vân Thư sẽ xuất hiện tại nơi này, nàng ta cũng chỉ nghe nàng đã tới Cẩm Giang, càng không nghĩ đến chính là, nàng sẽ giúp mình!
Trong lòng bối rối.
Mà nghĩ chuyện trước kia xảy ra ở huyện Sơn Hoài, lại càng khiến nàng ta không khỏi cảm thấy chột dạ.
Ánh mắt cũng thoáng hoảng hốt, căn bản không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Kỷ Vân Thư, chỉ qua loa yếu ớt giải thích với nàng: "Tấm vải này..... không phải do ta cắt."
Không có chút tự tin nào!
Kỷ Vân Thư nhìn chằm chằm gương mặt tái nhợt của nàng, cười khẩy một tiếng.
"Kỷ nhị tiểu thư, miếng vải này, rõ ràng chính là do ngươi cắt."
"Ngươi nói cái gì?" Kỷ Uyển Hân đột nhiên ngẩng đầu.
"Tại hạ nói, miếng vải này, đúng là do ngươi cắt."
Khẳng định chắc chắn.
"Ta… ta không có, không phải ta làm!"
Đôi mắt nàng đỏ hoe, liều mạng lắc đầu, bộ dạng đáng thương nhu nhược kia, thật làm người khác đau lòng!
Nhưng ở trong mắt Kỷ Vân Thư chỉ thấy giả dối cực kỳ.
Thậm chí làm người khác cảm thấy buồn nôn!
Nàng không muốn dài dòng nữa, trực tiếp cầm miếng vải đã bị cắt hỏng lên, dùng tay sờ sờ trên mặt vải, nói: "Miếng vải này, là vải tơ tằm thượng đẳng được vận chuyển từ Tây Vực, chất vải bóng loáng, mịn màng, co dãn tốt, chịu nhiệt cũng rất tốt, khi cọ xát còn vang lên tiếng mượt mà của lụa, trong tất cả các loại vải, nó nhất định là hàng thượng phẩm, chỉ là nó cũng có mặt không tốt, chính là không có khả năng chống nước muối ăn mòn, chỉ cần dính một chút muối, trên bề mặt sẽ biến thành màu đen, mà ở bên cạnh lỗ thủng, lại thực sự có màu đen, chứng tỏ, là bị vật nào đó dính muối cắt qua?"
Ồ!
Chưởng quầy nghe vậy, nói: "Vị công tử này nói rất đúng, miếng vải này đúng là được dệt từ tơ tằm, tuyệt đối không thể để dính nước muối, nếu dính một chút lập tức sẽ biến thành màu đen." Hắn lại buồn bực nói: "Nhưng vết cắt này, vừa nhìn đã thấy là do bị đồ vật sắc nhọn nhưng nhỏ cắt qua, hơn nữa, chỗ dính muối này, không phải là từng mảng từng mảng đen sao? Như vậy không giống bị một đồ vật dính muối cắt qua đâu."
Không phải là không có lý.
Trương tiểu thư cũng vội vàng truy hỏi: "Ngươi mau nói cho ta biết, rốt cuộc là bị cái gì cắt qua?"
Kỷ Vân Thư nhìn thoáng qua Kỷ Uyển Hân, chỉ thấy ánh mắt nàng hoảng loạn, không dám nhìn thẳng vào ai.
Nàng giơ miếng vải trong tay lên nói: "Miếng vải này, là bị đồ vật có góc cạnh cắt qua."
Nói xong nàng duỗi tay nắm lấy cổ tay của Kỷ Uyển Hân đang giấu trong vạt áo kéo qua.
Giơ lên cao.
"Thứ gây ra vết cắt, chính là chiếc nhẫn nàng đang đeo trên tay."
Mọi người xung quanh xôn xao!
Tất cả đều nhìn chằm chằm chiếc nhẫn kia, nó mang hình dạng một đoá hoa kỳ lạ, đầu cánh hoa nhìn có vẻ không sắc nhọn, nhưng nếu lấy tay sờ qua liền biết lợi hại.
Cũng chỉ có người tâm tư độc ác, mới có thể đem theo cái này tuỳ ý đả thương người khác, thậm chí còn làm tổn thương chính mình
Đương nhiên cũng có người thắc mắc!
"Cái nhẫn này chẳng lẽ làm từ muối?"
Có ngươi mới làm từ muối!
Kỷ Uyển Hân cắn môi, đầu mũi ửng hồng, vừa bị giữ cánh tay vừa nói: "Vân Thư, ngươi đừng đổ oan cho ta."
"Người khác có thể không biết, nhưng ta thì biết rất rõ, hạ nhân trong phủ Kỷ gia cũng đều biết, Kỷ tiểu thư rất yêu thích chiếc nhẫn trên tay, nàng có thói quen cứ cách ba ngày liền đem chiếc nhẫn này ngâm ở trong nước muối mấy canh giờ, ngày nào cũng sẽ dùng muối cọ xát ở trên chiếc nhẫn để rửa sạch. Cho nên ở trên chiếc nhẫn này của ngươi, ít hay nhiều đều sẽ có muối tinh ở bên trong, mà ngươi lại dùng chính chiếc nhẫn này để cắt mảnh vải. Nếu ngươi vẫn còn muốn giảo biện, vậy hãy mời người đến kiểm nghiệm, xem xem trên chiếc nhẫn này, có phải có chứa muối hay không."
Thanh âm nhỏ nhẹ mà hữu lực!
Nói xong Kỷ Vân Thư hung hăng hất tay nàng ta ra.
Thân thể nàng ta ốm yếu, bị cái vung tay này thiếu chút nữa làm ngã vào ngăn tủ ở phía sau, trên mặt nàng ta lộ ra vẻ mặt khϊếp sợ, nhỏ giọng nghẹn ngào.
Nhưng chứng cứ vô cùng xác thực, nàng không thể phản bác.
Cặp mắt dịu dàng như nước giờ đây ngấn đầy lệ.
Trương tiểu thư sau khi biết được chân tướng, giận sôi máu.
Nàng ta bước đến nhéo tay Kỷ Uyển Hân, tức giận nói: "Nữ nhân này như thế nào lại độc ác như vậy, mọi người đều nói Kỷ gia nhị tiểu thư tâm địa thiện lương, nhưng đâu biết căn bản chính là một con bò cạp, chỉ vì ngươi không mua được miếng vải này mà cắt nó thành ra như vậy, ngươi cũng thật tàn nhẫn."
"Ta…không phải là ta cố ý."
"Nói như vậy là ngươi thừa nhận rồi có đúng không?"
"Không phải, ta cũng không biết vì sao lại như vậy, là ta không cẩn thận."
"Thật ghê tởm."
Kỷ Uyển Hân bị nói như vậy xấu hổ không có chỗ nào dung thân, người xung quanh vây xem đều khoa tay múa chân chỉ chỉ trỏ trỏ, bàn luận sôi nổi.
Tất cả những lời nói khó nghe đều lọt vào tai nàng.
Trương tiểu thư cũng thật thẳng tính!
Hai người không ngừng cãi nhau!
Kỷ Vân Thư thấy người bên ngoài vây quanh xem ngày càng đông, đã vậy còn ầm ĩ không thôi, không thể không mang lên công đường giải quyết, mà nàng đã nhúng tay vào, tự nhiên cũng phải đi theo.
Nhưng nàng đã quá lười không muốn đi.
Nàng chỉ đơn giản nói với Trương tiểu thư: "Cô nương, theo ta thấy, Kỷ nhị tiểu thư có lẽ thật sự không phải cố ý, ngươi vừa rồi cũng đã nói, là hỷ sự cần gì phải nháo lớn đến như vậy? Không bằng, tiền mua miếng vải này, Kỷ nhị tiểu thư sẽ trả lại cho ngươi, cô nương lại chọn thêm một miếng vải nữa ở trong tiệm, tiền cũng đương nhiên do Kỷ nhị tiểu thư bỏ ra, ngươi thấy thế nào?"
"Như vậy là xong sao?"
Nàng ta không phục!
Ít nhất cũng phải rạch một đường trên mặt nàng ta mới hả giận.
Kỷ Vân Thư tiến đến bên tai nàng, nhẹ giọng nói: "Trương tiểu thư, nếu ngươi tiếp tục nháo loạn như vậy, người chịu thiệt chính là ngươi, đừng nói là tiền mua vải, nói không chừng còn làm mất thanh danh của ngươi đấy, hà tất gì phải như thế? Ngươi cũng là người thức thời, việc này cứ việc lớn hoá nhỏ, việc nhỏ hoá không đi."
"..."
Vừa nghe thấy những lời này, Trương tiểu thư lâp tức do dự, trong lòng nàng ta thầm cân nhắc lợi hại một hồi.
Suy nghĩ nửa ngày, nàng ta mới không cam tâm tình nguyện nói: "Được rồi được rồi, lần này bỏ qua đi, coi như là do ta xui xẻo, ra khỏi cửa không coi giờ, thật là đen đủi. Ta sẽ chọn một miếng vải khác."
Kỷ Uyển Hân mím chặt đôi môi trắng bệch, gật đầu.
Chưởng quầy cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, lập tức gọi người đem toàn bộ vải dệt thượng đẳng trong tiệm ra.
Nghĩ thầm lần này chắc chắn kiếm được không ít tiền.
Trương tiểu thư cũng vô cùng hào hứng, một lúc chọn liền mấy tấm vải quý giá nhất, chỉ thiếu điều muốn mang cả cửa tiệm về.
Việc này coi như đã được giải quyết, Kỷ Vân Thư cũng lặng lẽ đi ra khỏi cửa tiệm.
Bên ngoài, Cảnh Dung đang chờ nàng.
Đương nhiên, tình huống bên trong hắn cũng đều nắm rõ.
Kỷ Vân Thư: "Đi thôi."
Sau đó bước nhanh chân về phía trước.
Nhưng Kỷ Uyển Hân vẫn đuổi theo kịp, chắn ở trước mặt nàng, ngữ khí nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Vân Thư."
Nhìn thấy Cảnh Dung, nàng khẽ thất thần một chút, đang muốn hành lễ —
"Đang ở bên ngoài, không cần!" Cảnh Dung ngữ khí lạnh lùng, ánh mắt không để ý đến nàng.
Mà lời này, làm nàng cảm thấy vô cùng xấu hổ.