Chỉ nghe thấy giọng nói của Kỷ Uyển Hân từ trong cửa hàng truyền đến…
"Cái này không phải do ta làm hỏng, ta chỉ vừa mới... cầm nó lên nhìn thoáng qua thôi."
"Nhìn thoáng qua? Ngươi đừng có giảo biện, rõ ràng chính là do ngươi cắt, đây là tấm vải dệt ta dùng để may hỷ phục, toàn bộ trong thành Cẩm Giang cũng chỉ còn một tấm cuối cùng, hiện tại bị ngươi cắt hỏng rồi, ngươi nói ta phải làm sao bây giờ?"
Một nữ tử khác phẫn nộ lên tiếng buộc tội!
"Không phải ta......"
Thanh âm của Kỷ Uyển Hân vẫn giống như ngày xưa, nhẹ nhàng nhu nhược đến đáng thương, cực kỳ uỷ khuất.
Ngay sau đó lại truyền đến vài tiếng cãi vã!
Kỷ Vân Thư lặng lẽ cất khối ngọc bội thật kỹ, biểu tình lạnh nhạt, nhìn tựa như không có cảm xúc gì, nhưng nếu nhìn kỹ có thể thấy được từ cặp mắt kia mang theo một tia tàn nhẫn.
Cảnh Dung yên lặng ngồi ở phía đối diện không nói gì, từ trong đáy lòng cũng đã hiểu rõ mọi chuyện. Dường như hắn cũng đã mơ hồ nhận ra điều gì đó.
Lúc trước khi còn ở huyện Sơn Hoài, Kỷ Uyển Hân không nói một lời liền trở về Cẩm Giang, nghe mấy nha đầu nói, lúc ấy nàng ta được nha hoàn nâng ra từ trong thư phòng Kỷ Vân Thư, hai tay che khuôn mặt tràn ngập nước mắt, nói là nàng không cẩn thận té ngã, hơn nữa thân thể từ trước tới giờ đều không khoẻ cho nên lúc này mới không kiềm được mà khóc.
Cũng bởi vì như thế nên nàng ta mới xuất phát trở về Cẩm Giang.
Việc này, Cảnh Dung cũng không để tâm!
Hắn đâu biết rằng, khi đó chính Kỷ Vân Thư đã xé bỏ lớp mặt nạ trên mặt Kỷ Uyển Hân, còn hung hăng cho nàng một cái tát, thậm chí còn ân đoạn nghĩa tuyệt, nàng ta lúc này mới rời đi.
Chỉ là những chuyện này Kỷ Vân Thư cũng không muốn nhiều lời, không phải vì nàng lương thiện hay muốn bao che cho Kỷ Uyển Hân, mà là nàng nghĩ việc này không cần phải cho mọi người biết. Nói đến cùng, nàng cảm thấy rất mệt mỏi, mỗi ngày đều chạm vào xương trắng, sao còn có thời gian mà nghĩ tới những chuyện lục đυ.c mưu mô của nữ tử, ngươi lừa ta gạt?
Nữ nhân trên thế gian, vẫn luôn kỳ lạ như thế.
Cảnh Dung nói: "Nàng không phải muốn trở về xem thương tích của Phúc bá như thế nào sao? Chúng ta đi thôi."
Vừa nói hắn vừa móc ra một thỏi bạc vụn đặt ở trên bàn.
Hai người đứng dậy rời đi, khi ngang qua cửa hàng kia, tiếng ồn bên trong ngày càng lớn, đám đông cũng bắt đầu ồn ào.
"Kia không phải Kỷ gia nhị tiểu thư sao? Tại sao lại đến mua vải may hỷ phục?"
"Chắc là sắp gả đi đó."
"Gả cho ai vậy?"
"Chuyện này mà ngươi cũng không biết sao? Đối phương chính là nhi tử của Lễ Bộ thượng thư ở kinh thành, nghe nói người nọ còn trẻ mà đã có chí lớn, tuấn tú lịch sự, nho nhã lễ độ lại còn học rộng hiểu nhiều, không ít tiểu thư danh gia muốn gả cho hắn đó."
Một giọng nói đố kỵ vang lên: "Cũng không biết vị Kỷ gia nhị tiểu thư này kiếp trước đã tu được cái phúc gì? Lại có được diễm phúc lớn như vậy! Nhưng đối phương cũng thật xui xẻo, nhị tiểu thư Kỷ gia từ nhỏ đã lắm bệnh nhiều tật, Cẩm Giang này không ai không biết! Nói không chừng gả đi không bao lâu liền…"
Có người đυ.ng hắn một cái, cắt ngang: "Đừng có nói hươu nói vượn! Nếu có người nghe thấy được, coi chừng không có kết cục tốt đẹp đấy.”
Người nọ lập tức im miệng.
Tất cả những lời này đều bị Kỷ Vân Thư nghe thấy.
Kỷ Uyên Hân sắp gả đi sao?
Nhanh như vậy?
Bất giác, bước chân Kỷ Vân Thư cũng chậm lại, thoáng nhìn vào bên trong.
Ngay lập tức thấy được dáng hình mong manh yếu đuối của Kỷ Uyển Hân đang dựa vào nha đầu, điệu bộ đáng thương cúi đầu xuống. Nốt ruồi son trên trán như một búp hoa chờ nở, nổi bật trên vầng trán đầy đặn, tựa như đang dệt hoa trên gấm, thật là đẹp.
Ai mà không biết nàng có tiếng là đại mỹ nhân ở Cẩm Giang!
Vậy nên, cho dù đúng là nàng ta làm hỏng tấm vải kia thì đám người bên ngoài vẫn thông cảm với nàng ta.
Đứng ở đối diện là một nữ tử cao hơn nàng ta một chút, thân thể đậm hơn một chút, tính tình cũng hung dữ hơn nhiều.
Là tiểu thư Trương phủ!
Trương gia tiểu thư trong tay cầm một tấm vải đỏ đã bị cắt có một lỗ thủng, đưa ra phía trước: "Ngươi mau nói đi, hiện tại phải làm như thế nào? Mảnh vải này là do ngươi làm hỏng, như thế nào ngươi cũng phải cho ta một lời giải thích."
Giọng Kỷ Uyên Hân nghẹn ngào: "Thật sự không phải ta, ta không hề làm hỏng tấm vải của ngươi."
"Ngươi còn ở đó mà giảo biện! Đồ vừa đến tay ngươi thì thủng một lỗ, không phải ngươi vậy chẳng lẽ là quỷ?"
"Ngươi vu oan cho ta."
Nha đầu bên cạnh tính tình cũng giống như nàng, ở bên cạnh vâng vâng dạ dạ, hiện tại lời nói hàm chứa uỷ khuất: "Tiểu thư nhà ta sẽ không cắt vải của ngươi, lúc chưởng quầy vừa mang tấm vải ra đã bị thủng từ trước rồi, ngươi không thể đổ oan cho tiểu thư nhà ta được."
"Nha đầu nhà ngươi cũng dám lên tiếng? Ta vu oan cho nàng ta à, lúc trước nàng ta nói thích miếng vải này, chỉ là đã bị ta mua trước, cho nên mới không cam tâm phá hỏng tấm vải may hỷ phục của ta."
"Không phải, cô nương hiểu nhầm rồi, ta thực sự không..."
Nàng nâng cặp mắt phượng đẫm lệ lên, tựa như nếu nói thêm nửa chữ nữa, người đang sống sờ sờ mà tắt thở ngay.
Chưởng quầy thấy tình hình không mấy khả quan, chạy vọt ra cầm tấm vải lên xem qua, bộ dáng cũng thực vô tội.
"Tấm vải này, toàn bộ Cẩm Giang cũng chỉ còn có một cuộn, giá không hề rẻ đâu." Hắn xoay qua nói với Kỷ Uyển Hân: "Cô nương, miếng vải này Trương tiểu thư đã thanh toán xong, ta cũng đã bán cho nàng, nếu do cô nương làm hỏng, thì lấy bạc ra đền không phải được rồi sao."
Trương tiểu thư không đồng ý!
Nàng ta hừ một tiếng: "Không được! Cái gì cơ? Lấy bạc ra bồi thường là được sao? Trương gia ta không thiếu số tiền ít ỏi này. Nhưng miếng vải này ta vốn định mua về để may hỷ phục, ngươi lại phá hỏng nó rồi, không phải chính là đang nguyền rủa ta sao? Thật xui xẻo mà."
Chưởng quầy ngập ngừng: "Vậy Trương tiểu thư, việc này...?"
Trương tiểu thư nhướng mày lạnh lùng nói: "Ta biết ngươi là Kỷ gia nhị tiểu thư, sau lưng có rất nhiều người chống lưng, chỉ là bổn cô nương ghét nhất là loại người này, ỷ vào có hai ca ca làm quan trong triều, là có thể bá đạo ngang ngược, tâm cơ ngầm làm điều xấu. Ta thấy, việc này là xấu từ trong tâm, nếu phải chịu tội thì chính là gương mặt này chịu, ai ai cũng đều nói Kỷ Uyển Hân xinh đẹp như hoa, làm hỏng váy của ta, vậy thì..."
Nàng mỉm cười nham hiểm!
Thuận tay cầm lấy chiếc kéo dùng để cắt vải ở trên quầy lên.
Nàng ta lạnh lùng cong môi, đến gần Kỷ Uyển Hân: "Vậy thì ta sẽ rạch mặt của ngươi, xem như là lời xin lỗi của ngươi đi."
Xôn xao!
Mọi người vây xem xung quanh đều kinh ngạc!
Đây là cái suy luận gì vậy?
Đôi mắt Kỷ Uyển Hân trừng to toát ra vẻ hoảng sợ, chiếc kéo kia đã tới trước mắt mình, nếu nàng ta cử động dù chỉ một chút thôi thì chiếc kéo kia sẽ đâm vào trong mắt ngay.
Thân thể nàng run rẩy.
Đôi môi cũng không tự chủ được mím chặt.
Trương tiểu thư mỉm cười, tay cầm kéo đưa lên phía trước một chút, chỉ cách gương mặt như hoa của Kỷ Uyển Hân khoảng cách bằng một trang giấy mà thôi
Nào ngờ —
Đột nhiên có người nắm lấy cổ tay nàng ta, cũng không biết ấn vào huyệt đạo gì, nàng ta chỉ cảm thấy cánh tay tê dần như bị ong đốt, đau đến mức năm ngón tay cầm kéo liền buộc phải buông ra, cái kéo rơi xuống trên mặt đất.
Aaaa!
Cùng với tiếng thét chói tai.
Kỷ Vân Thư chỉ dùng ba phần lực, ấn vào điểm yếu trên xương tay của nàng, khiến cho Trương tiểu thư đau đến nghiến răng nghiến lợi.