Dáng vẻ kia làm Cảnh Dung không nhịn được cười lên một tiếng.
Vô cùng đáng yêu!
Kỷ Vân Thư nói: "Chúng ta tốt nhất nên sớm trở về đi, ta lo cho thương tích của Phúc bá."
"Nàng cứ để người ở chỗ Mộ Nhược, có Mộ Nhược ở đó,nàng còn lo lắng cái gì chứ?"
"Ta…"
Đúng vậy, nàng cũng không thể phản bác, mặc dù Phúc bá bị đánh trọng thương, nhưng có bàn tay vàng là Mộ Nhược ở đó, đương nhiên hắn ta sẽ chữa khỏi không lưu lại vết thương nào.
Cảnh Dung: "Nàng cũng không dễ gì mới quay lại Cẩm Giang một chuyến, cũng không thể suốt ngày đều ngồi ngốc trong Vệ phủ được. Đi, ta đưa nàng đi đến một nơi."
"Đi đâu?"
Vẻ mặt tò mò!
"Bổn vương đói bụng rồi."
Vậy thì về nhà ăn cơm thôi!
Tay nàng bị Cảnh Dung nắm lấy, mạnh mẽ kéo đi.
Sau một trận mưa to, toàn bộ đường phố Cẩm Giang đều quanh quẩn một mùi vị cỏ cây tươi mát, rất trong lành.
Mấy ngày liền mưa to làm cho phương Bắc trở nên âm u ủ dột. Hiện tại mưa cuối cùng cũng đã tạnh, bá tánh cũng bắt đầu đổ ra ngoài làm ăn mua bán, đi dạo phố, thư giãn gân cốt, cùng với mua sắm một số nhu yếu phẩm cần thiết và những mặt hàng khác.
Nhất thời, đường phố trông rất náo nhiệt!
Rất nhanh Cảnh Dung đã đưa mang nàng đến một quán ăn ven đường rồi ngồi xuống.
Nếu nàng nhớ không lầm thì trước kia nàng với Cảnh Dung đã từng tới nơi này rồi. Tiểu tử đó vừa ngồi xuống đã gọi ngay hai bát mì, lại còn hướng dẫn ông chủ trình tự làm như thế nào.
Cười chết thôi!
Cảnh Dung lấy từ ống đũa ra một đôi đũa sạch, gõ đầu kia của đôi đũa lên mặt bàn hai cái.
Cốc cốc...
"Nàng có còn nhớ nơi này không?"
Kỷ Vân Thư gật đầu, nhẹ nhàng trả lời: "Nhớ rất rõ!"
"Nhớ thì tốt."
Trên mặt hắn hiện lên nụ cười, không còn vẻ lạnh nhạt nghiêm túc như thường ngày nữa.
Kỷ Vân Thư cau mày, lười để ý đến hắn, sờ sờ cái bụng teo tóp của chính mình, lại ngửi thấy mùi vì thơm phức, đột nhiên cảm thấy đói bụng ngay.
Bụng kêu lên hai tiếng rột rột!
Đúng lúc bị Cảnh Dung ở phía đối diện nghe thấy!
Hắn cười thầm trong lòng, gọi một tiếng: "Lão bản, cho ta hai bát vằn thắn, làm càng nhanh càng tốt."
"Được!"
Chủ quán mới mở cửa lại sau trận mưa to, giờ phút này ông ấy đang bận rộn nấu mì ở bên kia nghi ngút khói, mồ hôi đầy đầu!
Chẳng mấy chốc hai bát mì vằn thắn đã được mang tới.
Cảnh Dung đẩy một bát đên đưa cho nàng, còn không quên nói một câu: "Như vậy thật tốt."
"Hả?"
"Nếu có thể cùng nàng an nhàn sinh sống tại thị trấn nhỏ như vậy, thật tốt."
Ánh mắt của hắn toả ra mười phần thâm tình.
Nàng khẽ mở một nụ cười hiếm hoi đáp lại hắn, sau đó cầm đũa lên bắt đầu ăn.
Tuy nhiên ánh mắt của Cảnh Dung giống như keo, dính chặt ở trên người nàng, không hề động đến đồ ăn ở trước mặt, phảng phất đã ngưng tụ thành một khối.
Nàng vừa ngẩng đầu lên, đã chạm phải ánh mắt của hắn.
Nàng vươn tay sờ lên trên mặt của mình: "Có dính cái gì à?"
"Đừng nhúc nhích."
Hả?
Nàng còn chưa kịp phản ứng, Cảnh Dung đã đưa tay về phía nàng, nhẹ nhàng chạm vào khoé miệng nàng, ngón tay giống như một trang giấy mỏng khẽ lướt qua môi nàng, động tác nhẹ nhàng chậm rãi nhưng cũng rất thân mật.
Trong chớp mắt, tình ý bắn ra bốn phía. Mọi thứ xung quanh dường như đang dần mờ nhạt đi...
Kỷ Vân Thư tim đập loạn nhịp, biết rõ là nam nhân kia cố ý, nàng cũng đã sớm miễn nhiễm, nhưng tâm tình lại không nhịn được mà rung động.
Nàng cảm thấy vô cùng hạnh phúc, đặc biệt là nhìn vào ánh mắt sâu thẳm của hắn, thường sẽ không tự chủ mà rơi vào trong đó, cuối cùng không có cách nào thoát ra được.
Nhưng —
Nàng vẫn lùi người ra sau.
Thế nên cánh tay của Cảnh Dung dừng lại ở giữa không trung, thật lâu sau mới thu hồi lại.
Ngữ khí của hắn có chút đùa giỡn ái muội: "Nàng khẩn trương cái gì? Quan hệ của chúng ta như vậy còn phải thẹn thùng sao?"
"Chàng nói vớ vẩn gì vậy?" Kỷ Vân Thư liếc mắt một cái.
"Tiểu yêu tinh, nàng vẫn luôn như vậy."
Nàng nhíu mày nói: "Mau ăn đi, đừng nhiều lời."
Nàng cúi mặt ăn mì thật nhanh.
Nhìn thấy bộ dáng thẹn thùng trốn tránh của nàng, tâm tình của Cảnh Dung như nở hoa.
Một hồi sau —
Một đứa trẻ từ bên ngoài chạy ngang qua hai người, tóc tết thành hai bím, sôi nổi hoạt bát, trong tay còn cầm một cái chong chóng đang quay, vừa chạy vừa thổi.
Thực dễ thương!
Cảnh Dung vừa thấy, ánh mắt vô tình nhìn chuyển động của chong chóng, giống như thấy rất rất nhiều hình bán nguyệt tụ kết hợp lại với nhau, điên cuồng xoay tròn.
Đôi mắt hắn nhíu lại, mơ hồ nghĩ tới cái gì đó.
Hắn gọi một tiếng: "Vân Thư."
Kỷ Vân Thư ngẩng đầu lên: "Sao vậy?"
Không thấy hắn trả lời, nàng liền nhìn theo ánh mắt của hắn.
Một đứa trẻ?
Lại thấy hắn đang cau mày, Kỷ Vân Thư mới kỳ quái hỏi: "Sao chàng lại nhìn chằm chằm đứa bé kia như vậy?"
"Ta không nhìn đứa bé, ta đang nhìn chong chóng ở trên tay nó."
"Chong chóng? Chong chóng kia có chỗ nào kỳ lạ sao?"
Cảnh Dung nghiêm túc nhìn nàng: "Nàng còn nhớ trước kia ta đã nói, hoa văn hình lưỡi liềm trên khối ngọc bội do cha của Vệ Dịch để lại, hình như ta đã gặp qua ở đâu đó."
Bầu không khí trở nên nghiêm túc.
Kỷ Vân Thư suy nghĩ một chút, đặt đôi đũa trong tay xuống, gật đầu: "Ta vẫn còn nhớ."
"Vừa rồi nhìn thấy chiếc chong chóng trong tay đứa bé kia, nó làm ta nhớ ra, khi còn nhỏ ta đã từng nhìn thấy nó." Hắn dừng một chút: "Khi còn ở Bát vương phủ, có một lần phụ hoàng cùng với Ngự Quốc công đang chơi cờ, ta không cẩn thận đánh đổ chén trà bên cạnh, nước bắn lên người Ngự Quốc công, còn làm ướt khối ngọc ở trên hông của ông ấy, lúc đó ông ấy rất lo lắng, vội vàng đứng dậy lau sạch khối ngọc bội kia. Ta có nhìn qua hoa văn ở trên miếng ngọc bội đó, ở giữa cũng có một ấn ký hình đầu hổ, rất giống với khối ngọc bội mà cha Vệ Dịch để lại."
Càng nói, tâm tình của hắn càng trở nên bất an!
Hắn lại cân nhắc nói: "Nhưng nếu khối ngọc kia là của Ngự Quốc công, tại sao lại ở trong tay cha của Vệ Dịch? Việc này hoàn toàn không đúng."
Đúng vậy, hoàn toàn không đúng!
Ngự Quốc công chính là người ở trong hoàng thất, không thể có chút giao tình gì cùng với cha của Vệ Dịch, thậm chí còn không quen biết nhau.
Làm sao ông ấy lại có được khối ngọc bội đó?
Việc này Kỷ Vân Thư cũng cảm thấy kỳ quái.
Nàng lấy khối ngọc bội ra, đưa qua trước mặt Cảnh Dung nói: "Chàng nhìn kỹ lại xem, rốt cuộc có phải là khối ngọc này không?"
Hắn nhận lấy khối ngọc bội, vừa đưa tay khẽ vuốt ve mặt trên khối ngọc bội vừa suy nghĩ.
Hắn khẽ lắc đầu rồi chau mày nói: "Khi đó ta mới ba bốn tuổi còn quá nhỏ, thời gian đã qua lâu như vậy, ta cũng không dám kết luận. Cũng có thể chỉ là do hai khối ngọc bội này quá giống nhau."
Thực giống!
Dứt lời, hắn đem miếng ngọc bội trả lại cho Kỷ Vân Thư.
Ngón tay nàng khẽ sờ lên bề mặt gồ ghề miếng ngọc một hồi, nói: "Lúc ấy Triệu Hoài cũng đã nhắc đến khối ngọc bội này, hắn ta dường như rất muốn biết chủ nhân của khối ngọc này là ai, hơn nữa trên đường tới đến hắn vẫn luôn đi theo chúng ta. Ta tin rằng khối ngọc này nhất định không đơn giản, vừa nãy chàng cũng nói như vậy, ta càng cảm thấy khối ngọc này mang theo bí mật gì đó, hơn nữa có khả năng liên quan đến Vệ gia cùng với Vệ Dịch, thậm chí còn có khả năng liên quan tới Ngự Quốc công."
Lời này vừa nói ra, giống như một quả bom vô hình.
Nhìn chỉ như một cái vỏ rỗng, nhưng lại sức mạnh vô cùng lớn!
Cảnh Dung chỉ thấy đôi mày tinh tế cong cong kia nhíu lại, mặt ủ mày chau.
Hắn có chút đồng tình với lời nàng vừa nói.
Hắn vừa định lên tiếng thì bị tiếng ồn ào từ bên cạnh truyền qua cắt ngang.
Hướng âm thanh phát ra là từ một cửa hàng tơ lụa.
Chỉ nghe thấy tiếng mắng mỏ ầm ĩ của một nữ nhân chua ngoa, chỉ trong chốc lát mọi người xung quanh vây đến chật kín bên ngoài cửa, sôi nổi xoi mói, chỉ chỉ trỏ trỏ.
Vốn tưởng rằng chỉ là một chuyện bình thường, không cần để ý tới.
Nào đâu biết rằng —
Từ bên trong lại truyền đến thanh âm tinh tế mềm mại của Kỷ Uyển Hân.