Chương 486: Không phải điều chuyển, mà là cách chức

Nụ cười này của Kỷ Vân Thư khiến bầu không khí nghiêm trọng trong phòng vừa rồi hoà hoãn vài phần.

Lưu Thiên lúc này mới chắp tay nói: "Không biết Vương gia đến đây, hạ quan không thể kịp thời tiếp giá, thỉnh Vương gia thứ tội."

Bộ dáng kia giống như võ tướng đang thành khẩn nhận tội!

Nhưng thân là võ tướng lại cố tình mặc y phục của quan văn, còn bắt chước giọng điệu của quan văn, vừa nhìn vừa nghe thật chọc cười người ta.

Tựa như một con tinh tinh to lớn lại cố tình khoác một lớp da thỏ.

Kỳ kỳ quặc quặc, chẳng ăn khớp với nhau gì cả!

Cảnh Dung uống xong chén trà trong tay, bỏ qua lời hắn vừa nói, tán thưởng một tiếng: "Quả nhiên, trà ở Cẩm Giang vẫn là tuyệt nhất, uống vào họng có vị ngọt thanh, khiến thần thanh khí sảng, chờ bổn vương gia hồi kinh, sẽ chuyển lời xuống Lễ Bộ lập tức liệt trà Cẩm Giang vào hàng cống phẩm."

"Vương gia thích là tốt rồi."

Hắn ta nịnh nọt!

"Đây hẳn là trà trước đây Lưu Thanh Bình giữ lại đúng không?"

Khoé mắt Lưu Thiên khẽ giật: "Đúng vậy!"

Cảnh Dung cười cười: "Lưu Thanh Bình tuy hồ đồ, nhưng phẩm vị chọn trà vẫn không thay đổi, không tồi không tồi."

"..."

Sau một khắc, hắn đối diện với ánh mắt của Lưu Thiên, nói vào việc chính: "Đêm qua bổn vương xông vào nha môn, là bổn vương đường đột, không thông báo trước với Lưu đại nhân, có điều quy tắc không thể làm trái, việc này vẫn nên chịu phạt."

Phạt?

Ngươi đừng nói giỡn nữa đi!

Nếu ta dám phạt ngươi, chức quan này cũng đừng làm nữa, nói không chừng, còn bị ngươi phong sát, kết quả mất cả chì lẫn chài.

Hơn nữa, nhà ta vẫn còn có mẹ già và con nhỏ.

Hắn ta vội vàng nói: "Tuy nói quy tắc không thể làm trái, nhưng nửa đêm Vương gia mang theo Kỷ tiên sinh vào nha môn, lại có thể vì thế rửa sạch hiềm nghi cho người vô tội, phải là hạ quan đa tạ Vương gia cùng Kỷ tiên sinh mới đúng."

Cúi đầu thật sâu!

Đúng vậy, hắn ta dùng từ "vào", mà không hề nhắc đến từ "xông" lúc nãy hắn ta luôn mồm nói.

Thú vị!

Đây là hai từ hiện ra trong đầu Cảnh Dung lúc này.

Không ngờ rằng, Lưu Thiên không chỉ có lòng tham, mà còn là người vô cùng xảo quyệt khéo đưa đẩy người, việc này hắn ta nói như vậy, đúng là đã giải quyết êm xuôi.

Chỉ là Cảnh Dung cũng không dễ bị lừa như vậy.

Hắn nói: "Nếu Lưu đại nhân đã không truy cứu, vậy bổn vương muốn Lưu đại nhân ngươi phải chịu trách nhiệm với những sai sót của ngươi.”

"Sai sót của hạ quan? Vương gia có ý gì?"

"Ngươi biết rõ rồi mà còn cố hỏi sao?"

"Hạ quan thật sự không biết."

Vẻ mặt của hắn bối rối.

Hắn ta đảm đương chức quan này, cực kỳ cẩn trọng, làm sao xảy ra sai sót như Vương gia vừa nói? Không có vụ án nào qua tay hắn ta mà không phá được, hơn nữa hiệu suất giải quyết còn cực cao.

Nhưng, Cảnh Dung khẽ mỉm cười, nhàn nhạt liếc hắn ta một cái, sau đó từ từ nói: "Lưu đại nhân, ngươi vừa nhậm chức lập tức đổi toàn bộ người trong nha môn ban đầu thành người của ngươi mang tới, việc này, cũng giống như việc mà võ tướng các ngươi hay làm, ngươi từ một võ tướng được bổ nhiệm làm quan văn, lại làm theo giống như đang ở trong quân doanh, quen với việc dùng vũ lực kiềm chế áp bức người khác, phàm là người bị nhốt vào đại lao, phần lớn đều bị ngươi dùng hình rồii? Những người không thể chịu được tra tấn sẽ đóng dấu nhận tội, còn người chịu đựng được thì kéo đến công đường tái thẩm một lần, xét cho đến khi người không chịu đựng được nữa buộc phải nhận tội mới thôi. Chắc hẳn, đây chính là lý do mà mọi người đều nói hiệu suất làm việc của Lưu đại nhân cực kỳ cao đúng không?"

Những lời này không có chút uyển chuyển nào cả.

Tựa như một mũi kiếm đâm thẳng vào ngực Lưu Thiên, nếu hắn ta cử động, mũi kiếm kia sẽ đâm cho hắn đến mức máu thịt mơ hồ mới thôi.

Thế nên giờ khắc này, Lưu Thiên chỉ có thể nín thở.

Hắn ta hơi cúi đầu nói: "Vương gia, chuyện của Phúc bá lần này, quả thật do hạ quan lỗ mãng, nhưng không phải muốn đánh cho ông ta nhận tội, chỉ vì nhân chứng và vật chứng đã có đủ mà ông ta còn thề thốt phủ nhận. Là lỗi của hạ quan, xin Vương gia trách phạt."

"Ngươi muốn phạt như thế nào?"

"Tất cả đều nghe theo Vương gia phân phó."

"Được!" Cảnh Dung lên tiếng, hắn chính là muốn nghe những lời này, cằm hơi nâng lên: "Bổn vương sẽ cách chức quan của ngươi, thế nào?"

Cái gì?

Lưu Thiên xác định mình không hề nghe nhầm.

Cách chức?

Ngươi đang đùa ta sao?

Kỷ Vân Thư ở bên cạnh cũng không kinh ngạc chút nào, ngược lại rất chờ mong tiết mục kế tiếp.

Nha dịch trong phòng đều khó tin kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Cảnh Dung.

Cảnh Dung lộ ra vẻ mặt nửa đùa giỡn nửa nghiêm túc, khoan thai tự đắc cười một chút, sau đó nói: "Lưu đại nhân, bổn vương hiện tại muốn cách chức quan của ngươi, ngươi thấy thế nào? Không muốn nói gì sao?"

"Vương gia, việc điều động quan viên, từ trước đến nay… đều là do Lại Bộ phụ trách."

"Ngươi đang mang Lại Bộ ra đe doạ bổn vương?"

"Hạ quan không dám, chỉ là nếu muốn điều chuyển quan viên…"

Lời nói ra liền bị đánh gãy.

"Bổn vương khi nào nói muốn điều chuyển ngươi?" Bản thân Cảnh Dung cũng cảm thấy khó hiểu.

Lưu Thiên sững người!

"Bổn vương nói chính là cách chức quan của ngươi." Hắn đã thu hồi lại ý cười vừa rồi trên mặt, nghiêm túc nói: "Lưu Thiên, bổn vương biết ngươi đã vì Đại Lâm mà chinh chiến sa trường mấy năm nay, lập nhiều chiến công hiển hách, theo lý thì võ tướng làm quan văn cũng không phải không có ngoại lệ, nhưng ngươi đã trở thành quan văn, lại mang theo thói xấu khi làm võ tướng, ngươi đã không sửa đổi mà còn làm mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn."

"Thỉnh Vương gia chỉ giáo cho hạ quan?"

"Ngươi không cần giảo biện, bổn vương đã sai người điều tra rõ ràng, trước đây ngươi làm quan ở Liêu Giang, mọi người đều sớm biết ngươi là một vị quan thô bạo, bá tính người người không ai kính trọng ngươi, mà là sợ ngươi, bất kỳ vụ án nào một khi đã đến nha môn chưa đến hai ngày đã kết án. Nói dễ nghe là hiệu suất làm việc cao, còn nói không dễ nghe, chính là coi mạng người như cỏ rác, hẳn ngươi ở Liêu Giang cũng đã hàm oan bỏ tù vô số người. Nhưng ngươi yên tâm, rất nhanh Lại Bộ sẽ phái người đến Liêu Giang, đem những vụ án mấy năm nay của ngươi ra điều tra lần nữa, bao gồm cả những án mấy tháng nay ở Cẩm Giang, một khi là thật, Lưu Thiên, đừng nói là quan văn, ngay cả ngươi muốn trở lại làm võ tướng, cũng đừng có mơ."

Từng câu từng chữ bình thản nhưng uy lực mạnh mẽ, làm người nghe cảm thấy run sợ.

Lưu Thiên ban đầu còn cứng cổ, hiện tại lại giống như một con gà bị lột mất một lớp lông, trên người chỉ còn sót lại vài cọng lông phe phẩy.

Ngay sau đó, hắn ta lập tức quỳ xuống!

"Thỉnh Vương gia minh giám, hạ quan làm việc tuyệt không làm trái với luật pháp, oan uổng người tốt, nhưng án kiện kia đều đã có chứng cứ rõ ràng."

Cảnh Dung nhướng mày, lạnh lùng nói: "Có phải hay không, chờ Lại Bộ phái người đến tra tự nhiên sẽ rõ."

"Vương gia......"

"Được rồi, bổn vương thấy, chức quan này của ngươi sợ là cũng không thể tiếp tục làm được nữa, còn thuộc hạ của ngươi, sắp xếp như nào cũng nên tự mình sớm chuẩn bị, đừng để đến lúc bị cách chức còn náo đến gà chó không yên."

Nói xong hắn đứng dậy, không có chút kiêng kỵ ánh mắt của người khác, nắm chặt tay Kỷ Vân Thư, dắt nàng ra cửa.

Bên ngoài.

Đường Tư còn đang cùng Lang Bạc khua môi múa mép.

Nữ nhân kia vừa mở miệng đã làm cho người khác không còn lời gì để nói, Lang Bạc thật sự đau đầu.

Thấy người ở trong phòng đi ra, Lang Bạc lập tức tiến đến.

"Vương gia, bây giờ chúng ta trở về sao?"

Cảnh Dung đưa mắt nhìn Đường Tư, cằm nhẹ nâng lên: "Ngươi mang Đường cô nương trở về trước, mưa cũng đã tạnh, bổn vương muốn cùng với Kỷ tiên sinh đi dạo một chút."

"Chi bằng thuộc hạ..." đi cùng Vương gia.

Lời còn chưa nói xong —

Vương gia nhà mình đã kéo Kỷ Vân Thư rời khỏi huyện nha.

Hai người vừa ra khỏi.

Kỷ Vân Thư rút tay về, cảnh giác nhìn xung quanh vài lần.

"Nàng sợ cái gì?"

"Không có!"

“Ồ?" Cảnh Dung nhếch môi cười xấu xa.

Lại một lần nữa toan nắm lấy tay nàng, chỉ là tốc độ chậm hơn nàng một chút.

Nàng đơn giản đã giấu tay mình sau lưng rồi!