Chương 483: Hoang đường

Kỷ Vân Thư xuất hiện trên công đường khiến mọi người một phen khϊếp sợ!

"Đây là Kỷ tiên sinh hoạ sư lúc trước làm trong nha môn!"

"Đúng vậy, chính là Kỷ tiên sinh."

Có người thắc mắc: "Nhưng không phải mấy tháng trước hắn đã rời khỏi Cẩm Giang rồi sao? Sao đột nhiên lại trở về rồi?"

Có người đáp: "Ta thấy Kỷ tiên sinh đặc biệt tới đây để điều tra vụ án của Phúc bá, cho nên vụ án này nhất định là có chân tướng khác, nếu không tại sao Kỷ tiên sinh lại xuất hiện?"

"Nhất định là như vậy?"

"Đúng vậy!"



Đám người ai nấy đều trở nên phấn khích!

Lại vô cùng kích động!

Kỷ Vân Thư đã bước đến chính giữa công đường, nét mặt thanh tú nghiêm túc, mạnh dạn đón nhận ánh mắt sắc bén của Lưu Thiên, không hề có chút sợ hãi, ngược lại khiến cho Lưu Thiên có cảm giác hoảng sợ trong lòng.

Đây là Kỷ Vân Thư, hoạ sư cực kỳ thông minh trước đây của nha môn sao?

Trước khi tới Cẩm Giang nhậm chức, Lưu Thiên cũng đã nghe ngóng qua một phen.

Nghe nói người này có đôi tay rất khéo léo, có thể hoạ người chết giống y như lúc còn sống, bất kể là thi thể đã hư thối hay chỉ còn là một đống xương trắng, đều có thể phục hồi như cũ. Hơn nữa phá án chưa bao giờ thất bại, nhiều năm như vậy từng vụ từng vụ qua tay nàng không có vụ án nào là không phá được, càng không có vụ án nào phải đưa đến Đại Lý Tự để thẩm tra lần hai.

Lưu Thiên vốn là người có lòng tham, vừa nghe qua, hắn ta lập tức muốn thu người này về dưới trướng mình, nhưng nào biết khi hắn mới đến Cẩm Giang nhậm chức quan huyện, vị Kỷ tiên sinh kia đã rời đi.

"Lưu đại nhân, vụ án này còn chưa điều tra rõ ràng, ngài đã nóng lòng muốn kết án, có phải quá qua loa hay không?" Kỷ Vân Thư lạnh lùng nói, vẻ mặt nghiêm túc.

Lưu Thiên nheo mắt, nhếch môi mang theo ý cười: "Ta từng nghe mọi người nói Kỷ tiên sinh xử án rất lợi hại, bản quan cũng muốn được thỉnh giáo một phen, hôm nay rốt cuộc lại có thể gặp Kỷ tiên sinh ở đây. Vụ án của Phúc bá kia, không biết Kỷ tiên sinh có cao kiến gì?"

"Tại hạ không dám nhận, mấy tháng trước tại hạ đã rời khỏi Cẩm Giang, hiện giờ trở lại nơi này, vốn là muốn quay lại thăm chốn cũ, thế nhưng lại gặp phải một vụ án mạng, càng trùng hợp là tại hạ có quen biết với nghi phạm của vụ án. Vốn định chỉ đứng ngoài cuộc, chờ đại nhân xử án điều tra rõ chân tướng. Nào biết án tử này đại nhân không chỉ xét xử qua loa, mà còn có phần hoang đường."

"To gan, trước mặt bản quan lại dám ăn nói lỗ mãng như vậy." Lưu Thiên tức giận.

Nàng vẫn bình tĩnh nói: "Tại hạ đang nói đến vụ án, chứ không phải công kích đại nhân."

"Ồ? Vậy ngươi thử nói ta nghe xem, vụ án này bản quan xét xử qua loa ở chỗ nào? Hoang đường như thế nào?"

Mọi người cũng đều tò mò!

Duy chỉ có Cảnh Dung đứng giữa quần chúng xem cảnh tượng này khẽ mỉm cười, ánh mắt lộ vẻ ngưỡng mộ thưởng thức vị tiểu thư sinh kia.

Nữ nhân của hắn, không ngưỡng mộ nàng thì ngưỡng mộ ai?

Kỷ Vân Thư lạnh lùng thoáng nhìn qua đai lưng ở trên khay, sau đó hỏi ngỗ tác kia: "Ngài họ Sở, tại hạ nên gọi ngài một tiếng Sở sư phó, ngài vừa mới nói, người này là bị siết cổ chết sao?"

Vị ngỗ tác này tuy rằng đã ngoài bốn mươi, số thi thể đã nghiệm qua cũng nhiều không kể xiết, nhưng đứng ở trước mặt Kỷ Vân Thư, hắn ta lại có loại cảm giác mình đang múa rìu qua mắt thợ.

Hắn ta thản nhiên gật đầu: "Đương nhiên!"

"Vậy, ngài đã khám nghiệm cẩn thận cổ của người chết rồi sao?"

"Chính vì đã nghiệm qua cho nên mới nói nàng ta là bị siết cổ chết."

"Vậy còn vết xước xanh tím ở trên tay nạn nhân thì sao?"

“Đương nhiên ta cũng đã xem qua, là do Phúc bá dùng sức ép nàng ta xuống mà thành."

"Quả nhiên hoang đường!" Kỷ Vân Thư lớn giọng quát một tiếng, lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn: "Ngươi thân là ngỗ tác, vốn nên trợ giúp nha môn thông qua quá trình nghiệm thi điều tra rõ chân tướng nguyên nhân, giải oan cho người đã khuất. Nhưng nực cười thay ngươi lại chỉ đứng nhìn bằng mắt thường, sau đó đem chứng cứ không hề liên quan tới trình lên công đường, quả thực hoang đường!"

Liên tiếp hai câu hoang đường!

Này!

Lão Sở cả kinh trước khí thế của nàng, thân thể loạng choạng suýt ngã ra đất.

"Ngươi nói vớ vẩn gì vậy?"

"Ta nói vớ vẩn? Được, vậy ra sẽ đem lời ngươi vừa nói cùng với chứng cứ tất cả trình bày lại một lần."

Kỷ Vân Thư trực tiếp cầm đai lưng trên tay: "Đầu tiên, người chết quả thực bị đai lưng này gϊếŧ chết, nhưng nàng không phải bị siết chết mà là chính mình thắt cổ chết."

Một trận xôn xao nổi lên!

"Sao có thể chứ?" Lão Sở chất vấn, nhưng giọng nói đã không còn tự tin như trước.

"Ngươi không cần phải ngạc nhiên, ta đã dám kết luận tất nhiên là có căn cứ, mọi người có thể nhìn đai lưng này, ước chừng dài mười tám thước, thử hỏi có ai quấn quanh eo mình một cái đai lưng dài sáu mét? (1 thước = ⅓ mét) Hơn nữa thắt lưng này cũng không phải cái thường ngày Phúc bá hay sử dụng, mà là đai lưng Phúc bá dùng để di chuyển thi thể. Đưa thi thể vào nghĩa trang, sẽ có hai kết quả, một là chôn xuống dưới đất, hai là hoả thiêu. Mà chiếc thắt lưng này, Phúc bá dùng để cột vào tấm ván dài, bên trên đặt thi thể, dùng thắt lưng thay cho dây thừng, kéo thi thể đem chôn. Cho hỏi, nếu người chết bị cưỡиɠ ɧϊếp sau đó gϊếŧ chết, hẳn phải trực tiếp cởi thắt lưng của chính mình ra rồi siết chết nạn nhân mới đúng, tại sao phải bỏ gần tìm xa, đi lấy cái đai lưng dùng để kéo thi thể để siết chết nạn nhân?"

Nói xong, nàng trịnh trọng nói với lão Sở: "Đây là điểm hoang đường thứ nhất."

Khóe miệng lão Sở khẽ run rẩy!

Kỷ Vân Thư quay sang nhìn Lưu Thiên, nói: "Lưu đại nhân, nếu ngài còn muốn biết rõ chân tướng vậy thì hãy đem thi thể người chết lên đây."

Lưu Thiên do dự một lát, rồi vẫn sai người khiêng tới.

Khi thi thể vừa được nâng lên, mùi hôi thối lập tức lan ra, so với tối hôm qua còn có phần ghê tởm hơn.

Bách tính xung quanh đồng loạt bịt mũi lại!

Thi thể đặt ở trong công đường, mặt mày nha dịch đều xanh lại, dạ dày nhộn nhạo, nôn khan không ngừng.

Lưu Thiên xuất thân làm võ tướng, đã ra trận gϊếŧ vô số quân địch, nhưng mùi thối kia vẫn khiến hắn ta cảm thấy khó chịu. Hắn ta cau mày nhìn về phía Kỷ Vân Thư: "Kỷ tiên sinh, ngươi đừng lãng phí thời gian nữa, nhanh tra án đi."

Nàng gật đầu!

Ngay sau đó, nàng xốc tấm vải bố trắng phủ trên thi thể ra.

"Trời ơi!" Có người kêu lên.

Thi thể đã thối rữa đến mức không thể nhận dạng được, bị ngâm trong nước càng kinh tởm hơn.

Kỷ Vân Thư lấy bao tay ra đeo vào, sau đó nghiêng đầu thi thể sang một bên, lộ ra vết đỏ tím ở trên cổ.

"Xem từ phía trước cổ, là do bị siết chết, nhưng…" Nàng nhấc đầu người chết lên, lại nghiêng sang bên còn lại, vén tóc của người chết lên, lộ ra tai và cổ của người chết, tiếp tục nói: "Ngỗ tác muốn biết người chết là bị siết hay treo cổ, ngoài việc xem đầu lưỡi cuộn về phía nào, còn phải xem phương hướng của vết siết, nếu vết siết kéo dài ra đằng sau cổ và hiện ra dấu vết giao nhau, có thể khẳng định là bị người khác siết chết. Nếu vết siết kéo dài về phía sau tai, sau cổ không có dấu vết bị siết, có thể phân làm hai trường hợp, một là treo cổ mà chết, hai là bị người khác dùng đầu gối hoặc đồ vật chống lại sau lưng hoặc sau cổ rồi bóp cổ đến chết. Nhưng dấu vết bị siết trên cổ của người chết là kéo dài đến phía trên tai, ta cũng đã kiểm tra phía sau cổ và lưng của người chết, hoàn toàn không có dấu vết tụ máu do có đồ vật tỳ vào, dựa vào điểm này có thể kết luận, người chết thắt cổ tự tử!"

Thắt cổ tự tử?

Kỷ Vân Thư đặt đầu của người chết xuống, lại nói với lão Sở: "Ngươi kiểm tra vết siết, nhưng lại chẳng biết phân biệt tình huống, đây là điểm hoang đường thứ hai của ngươi."

Lão Sở run sợ.

Hắn bao biện: "Vậy còn vết xước ở trên cổ tay người chết ngươi giải thích như nào?"

"Đây chính là điểm hoang đường thứ ba của ngươi mà ta muốn nói."