Ngoài cửa!
Cảnh Dung ngoan ngoãn ở bên ngoài, dù đứng dưới mái hiên nhưng nước mưa vẫn tạt xối xả vào người hắn, cũng may trên người hắn vẫn còn đang mặc áo mưa.
"Đã tra được chưa?" Hắn hỏi nàng.
Nàng gật nhẹ đầu.
"Chúng ta đi thôi."
Kỷ Vân Thư mang áo mưa đội nón trúc mang lên người, liền nghe thấy từ xa truyền đến một giọng nói: "Người nào?"
Chỉ nhìn thấy hai nha sai cầm theo đèn l*иg vội vã chạy tới, đao cầm trong tay khẽ rục rịch.
Cảnh Dung lập tức ôm lấy Kỷ Vân Thư, hai chân khẽ nhún xuống lấy đà nhảy lên xà nhà, rồi biến mất trong bóng đêm.
Hai nha dịch thẫn thờ nhìn nhau.
Một tên vốn định mở cửa phòng chứa xác ra kiểm tra, lại bị tên còn lại ngăn cản.
"Ngươi muốn làm gì?"
"Nhìn xem bên trong có mất cái gì hay không."
"Bên trong chỉ có thi thể, mùi hôi thối tanh tưởi, có thể mất cái gì?"
"Vậy còn hai người vừa rồi?"
Người nọ nói: "Được rồi, đã muộn như thế này, nếu ngươi đi bẩm báo cho đại nhân, chúng ta phải bận rộn nữai."
Ngẫm lại cũng đúng,
Vì vậy hai người liền đem việc vừa rồi nhanh chóng quên đi.
Mang theo chiếc đèn l*иg đung đưa trong gió rời khỏi đó.
....
Ngày hôm sau!
Mưa to đã ngớt, ngoài trời chỉ còn mưa lâm râm, thời tiết cũng chuyển biến tốt đẹp hơn.
Tin tức hôm nay sẽ tiến hành thẩm tra công khai án gϊếŧ người chôn xác đã lan rộng ra khắp Cẩm Giang, bá tính quan tâm đều đã tới vây kín công đường, ánh mắt nào cũng tò mò gắng sức nhìn vào bên trong.
Kỷ Vân Thư cùng Cảnh Dung cũng tới, hoà mình vào trong đám đông.
Đường Tư thấy tò mò nên cũng đi theo, nhưng bị Kỷ Vân Thư giữ người lại, tránh cho nàng nhảy nhót, lên cơn mà làm hỏng việc.
Rất nhanh đã thấy Lưu Thiên mặc quan phục đi ra từ cửa bên trái, đi đến cao đường ngồi xuống.
Khuôn mặt người này hung dữ, hàng lông mày nhíu chặt, đôi mắt sắc bén, trên cằm lún phún vài sợi râu, đôi môi mím chặt một đường làm cho người khác có cảm giác không giận mà uy. Nhìn qua thực sự cảm thấy không giống quan phụ mẫu mà giống như sơn phỉ hơn, không thấy nửa điểm văn nhân nho nhã, cũng bởi vì hắn xuất thân võ tướng, nên nhìn qua mới làm cho người ta sinh ra cảm giác áp bách.
Lưu Thiên ngồi xuống, cầm kinh đường mộc trong tay, dùng sức đập mạnh.
"Cạch!"
Thanh âm kia so với Lưu Thanh Bình có uy lực hơn nhiều.
Bá tính vây quanh công đường lập tức im lặng, không dám phát ra tiếng động.
"Người đâu, dẫn nghi phạm ra đây."
Lưu Thiên hạ lệnh.
Rất nhanh hai tên nha sai đem Phúc bá ra trước công đường, dùng chuôi đao đánh vào đầu gối của ông ấy, khiến ông ấy phải quỳ xuống.
Mọi người đều xôn xao!
Không phải bởi vì sự xuất hiện của nghi phạm, mà là trên người Phúc bá có bảy tám vết thương vẫn còn đang chảy máu, xiêm y rách nát, mơ hồ có thể thấy được vết roi trên da thịt, nhưng trên mặt Phúc bá lại không hề có vết thương nào. Ông ấy quỳ trên mặt đất, thân thể run rẩy lảo đảo, không hề có sức lực, cuối cùng cả người ngã trên mặt đất.
Mọi người bắt đầu to nhỏ nghị luận.
Đường Tư tính tình nôn nóng, dậm chân tức giận nói: "Đây là loại quan gì vậy? Đánh một lão nhân gia thành ra như vậy, có còn vương pháp hay không? Dám lấy roi đánh người, ta phải dạy cho hắn ta một bài học mới được."
Vừa nói, đôi tay của nàng ấy duỗi tới eo, chuẩn bị rút roi bạc ra.
Lập tức bị Cảnh Dung ngăn cản.
Hắn mắng nàng một câu: "Nếu ngươi còn như vậy, ta sẽ bảo Lang Bạc đưa ngươi trở về."
Nàng ấy bị giữ một tay, vô thức nhìn về phía Lang Bạc, phát hiện ra hắn cũng đang nhìn về phía mình, đành phải kiềm chế lửa giận trong lòng, không cam tâm tình nguyện buông tay ra khỏi cây roi bạc.
Lúc này ở trong công đường lại vang lên tiếng kinh đường mộc đập lên bàn.
Lưu Thiên đưa mắt nhìn Phúc bá vô lực nằm trên mặt đất, hỏi: "Người kia, ông đã biết tội của mình chưa?"
Phúc bá mới ngẩng đầu lên, thân thể run rẩy dữ dội.
"Ta không gϊếŧ người."
"Nhân chứng vật chứng đều ở đây, ông đừng hòng chối tội. Nếu ông sớm thành thật thừa nhận, cũng tránh chịu nỗi đau bằng xương bằng thịt."
"Đại nhân, người không phải do ta gϊếŧ."
"Được, nếu ông vẫn không chịu thừa nhận, bản quan đành phải mang chứng cứ ra trước mặt ông."
Ánh mắt sắc bén của Lưu Thiên nhìn lướt qua nha dịch bên cạnh, nha dịch khẽ gật đầu, lập tức đem chứng cứ trình lên.
Thứ đặt ở trên khay chính là chiếc đai lưng dài!
Ngỗ tác ở trong nha môn cũng đã tới công đường.
Lưu Thiên nhìn chằm chằm Phúc bá ở trên mật đất, chất vấn: "Ông nhìn xem thứ này có phải của ông không?"
"Là… là của ta, nhưng mà… "
Lời của chưa nói xong đã bị cắt ngang.
"Của ông là được rồi." Lưu Thiên nhìn về phía tên ngỗ tác đã hơn bốn mươi tuổi: "Lão Sở, ngươi nói cho ta biết, ở trên thi thể ngươi đã nghiệm ra được điều gì?"
Lão Sở cúi người khẽ gật đầu, chỉ vào cái đai lưng kia, vô cùng chắc chắn nói: "Đại nhân, chiếc đai lưng này người chết lúc ấy đã nắm trong tay, trải qua xem xét, nguyên nhân tử vong đúng là do bị chiếc đai lưng thắt cổ, ở khe giày của người chết cũng phát hiện một ít vụn phấn bồ kết, giống với phấn bồ kết ở bên trong nghĩa trang. Hơn nữa trên cổ tay người chết có vết bầm xanh tím, lại có người tận mắt nhìn thấy Phúc bá ở trong rừng chôn vật gì đó, có thể kết luận, khi còn sống nạn nhân đã đi qua nghĩa trang, Phúc bá nổi lên sắc tâm nhưng bị nữ tử kia phản kháng, ông ta liền sử dụng vũ lực ép buộc, cưỡиɠ ɧϊếp nữ tử kia, sau đó dùng đai lưng của chính mình siết cổ nàng ta đến chết."
Bách tính vây quanh đều chấn động!
Có giọng nghị luận xôn xao nổi lên, có người nói Phúc bá cực kỳ hung ác, cũng có người bán tín bán nghi.
Kỷ Vân Thực cảm thấy thực ngứa ngáy răng miệng, chỉ muốn chửi bới.
Nhưng hiện tại nàng vẫn phải đợi, không thể đi vào được!
Phúc bá liên tục lắc đầu như muốn phát điên, ông ta muốn mở miệng thanh minh nhưng lời nói nghẹn lại trong cổ họng, không thể phát ra âm thanh nào, chỉ có thể trợn tròn hai mắt, có vẻ rất không cam tâm.
Lưu Thiên lạnh lùng đập kinh đường mộc xuống bàn: "Phúc bá, ông còn lời nào muốn nói không?"
Có!
Đương nhiên là có!
Ông ấy uỷ khuất nghẹn ngào nửa ngày nhưng cũng chỉ nói ra được một câu: "Đại nhân, ta bị oan uổng."
"Vậy ông giải thích tại sao đai lưng của ông lại nằm trong tay người chết? Lại còn việc có người thấy ông ở trong rừng chôn thi thể?"
"Ta......."
"Nếu ông không nói được, bản quan sẽ kết tội ông."
Phúc bá im lặng một hồi, cuối cùng cũng mở miệng nói: "Mấy ngày trước, cô nương kia đột nhiên chạy tới nghĩa trang, nàng ta nói nàng ta bị người ta hại làm mất trinh tiết, không còn mặt mũi nào để sống trên đời này. Nàng ta hy vọng sau khi chết, ta sẽ đem nàng chôn ở trong núi, mãi mãi ở dưới đất mà ra đi, cũng không cần thông báo với người nhà nàng ta để tránh hổ thẹn. Lúc ấy ta đã ra sức ngăn cản, cũng an ủi nàng ta, cuối cùng cảm xúc của nàng ta cũng dần ổn định. Ta vốn tưởng rằng nàng ta đã không còn ý nghĩ đi tìm cái chết nữa, nào biết rằng, ta mới ra ngoài một hồi, khi trở về nàng ta đã treo cổ tự sát.
Nàng đã dùng đúng sợi đai lưng này để treo cổ, ta vốn muốn báo quan nhưng cô nương kia đã chết, người sau khi chết sợ nhất là chết không yên. Cô nương này còn bị người ta làm nhục, thực sự rất đáng thương nên ta đành nghe theo di nguyện của nàng ta lúc còn sống, đem nàng đi chôn, trước khi chết nàng ta đã nắm lấy sợi dây lưng kia không bỏ, cho nên ta cũng liền chôn cùng. Đại nhân, ta thực sự không gϊếŧ người, càng không làm ra sự tình kia."
Giọng nói của ông ấy thành khẩn, đôi mắt ứa lệ.
Nhưng Lưu Thiên hoàn toàn không muốn tin, hắn quả quyết muốn định tội Phúc bá.
"Lời nói này đều từ phía ngươi nói ra, bản quan không tin lời của ngươi."
Lời này vừa nói xong —
Từ đám đông bên ngoài đột nhiên truyền đến một câu.
“Vậy ngài có tin tại hạ không?"
Thanh âm vang lên, ánh mắt mọi người đều nhìn sang, đám người cũng tự động đứng tránh sang hai bên.
Kỷ Vân Thư lướt qua mọi người bước vào bên trong.
Thân hình gầy yếu, mang trên người một khí chất ngạo nghễ chính trực.
"Đây không phải là Kỷ tiên sinh sao?” Có người kêu lên!