Kỷ Vân Thư một lời nói toạc hết ra!
Kỷ Thư Hàn chính là người lòng dạ hẹp hòi, con trai của mình cứ như vậy chết ở trong nhà giam, ông ta sao có thể can tâm tình nguyện bỏ qua?
Cảnh Dung đã mang theo Kỷ Vân Thư đến kinh thành nên ông ta không thể làm gì được, nhưng Lưu Thanh Bình chính là hoà thượng chạy được nhưng miếu còn đứng yên, tự nhiên trở thành mục tiêu trả thù của ông ta.
Giáng chức quan của ông ấy cũng không tính là trả thù, nhiều lắm chỉ là nhắc nhở, bằng không Kỷ Thư Hàn cũng đủ khả năng gϊếŧ chết ông ấy.
Tuy rằng Kỷ Thư Hàn xảo quyệt đa đoan, nhưng khi đối mặt với lời buộc tội của Kỷ Vân Thư ông ta hoàn toàn không có ý định trốn tránh trách nhiệm.
Ngược lại còn thản nhiên nói: "Ông ta đáng bị giáng chức, chỉ cần ta còn ở đây một ngày, ông ta đừng mơ được phục chức."
Tức giận!
"Cho nên Lưu Thiên cũng là do ông an bài?"
"Đó là sắp xếp của triều đình!"
Kỷ Vân Thư chỉ cười nhẹ.
Không muốn tiếp tục chủ đề này nữa!
Bên ngoài cơn mưa ngày càng nặng hạt, từng hạt từng hạt đập vào mái ngói cùng phiến đá xanh, phát ra những âm thanh nặng nề.
Khiến người có chút không vui!
Kỷ Vân Thư hít sâu một hơi, nghiêm túc nhìn về phía ông ta, hỏi một câu mà chính nàng cũng chưa bao giờ nhắc đến.
"Ông có thể nói cho ta biết nương của ta là ai không?"
Hả?
Mẫu thân của nàng là nữ tử thanh lâu, khi hạ sinh nàng bị khó sinh mà chết!
Đây không phải sự việc mọi người đều biết sao?
Ngoại trừ điều này, không còn bất cứ tin tức nào khác, trên dưới Kỷ gia cũng đều cảm thấy xấu hổ vì việc này nên hiếm khi nhắc tới.
Kỷ Thư Hàn vừa nghe, l*иg ngực đột nhiên “thịch” một tiếng, miệng hơi hé hồi lâu mới phun ra: "Nương của ngươi chính là nữ tử thanh lâu, nếu không phải năm đó ta phạm sai lầm, cũng sẽ không sinh ra nghịch nữ như ngươi."
Nghịch nữ?
Buồn cười!
Kỷ Vân Thư như cũ vẫn nhẫn nại: "Ông không còn điều gì khác sao? Ví như, nương của ta là người ở đâu? Trước khi vào thanh lâu, bà ấy đã từng ở chỗ nào?"
"Ngươi hỏi cái này để làm gì? Nương ngươi đã chết, một người chết rồi thì còn có ý nghĩa gì?"
Kỷ Thư Hàn dùng sức phất ống tay áo vài lần, khuôn mặt khó coi đến cực điểm.
Đúng vậy, ông ta không muốn nói!
Một nữ tử thanh lâu, lại còn là người đã chết.
Kỷ Vân Thư thấy không hỏi được điều gì, cũng lười nói chuyện với nam nhân cùng huyết thống với mình này, nàng trầm mặc bước ra ngoài cửa.
Bên ngoài, Cảnh Dung đang đứng ở bên trái cửa.
Nàng lạnh nhạt nói một câu: "Chàng đuổi người đi đi."
Cảnh Dung gật đầu: "Vậy nàng đi trước đi, ta sẽ đuổi theo sau."
Cảnh Dung lại bước vào cửa, nhìn thấy sắc mặt Kỷ Thư Hàn cực kỳ khó coi, tựa như đang cật lực khắc chế ngọn lửa ở trong ánh mắt.
Hắn chậm rãi ngồi xuống, trên khoé miệng mang theo ý cười.
"Kỷ đại nhân, nếu ông không còn chuyện gì khác, thì hãy trở về đi, cơn mưa này càng lúc càng lớn rồi."
Trực tiếp đuổi khách!
Kỷ Thư Hàn tiến đến hành lễ, coi như ông ta đã làm đủ lễ nghĩa, không còn lý do gì để ở lại,
Chỉ là —
Trước khi rời đi, ma xui quỷ khiến thế nào ông ta lại nói: "Vương gia, tuy nói Vân Thư đã bị trục xuất ra khỏi gia phả, đời này không còn là người của Kỷ gia, chuyện của nhi tử Kỷ Nguyên Chức, ta vạn phần đau lòng. Nhưng nói cho cùng, nàng trước sau vẫn là nữ nhi của ta, tạo nghiệt, cũng là tai hoạ của Kỷ gia. Nếu sau này Vân Thư có phạm sai lầm, ta hy vọng Vương gia có thể bao dung cho nó."
Ai da, lão cáo già này định diễn kịch gì đây?
Cảnh Dung đồng ý: "Kỷ đại nhân yên tâm, bổn vương thật sự rất coi trọng nàng, ta sẽ chăm sóc nàng đến nơi đến chốn."
"Vậy là tốt rồi." Hắn cung kính khom người: "Ta không quấy rầy Vương gia nghỉ ngơi, cáo từ."
Kỷ Thư Hàn rời đi.
Cảnh Dung liền đi tìm Kỷ Vân Thư, nàng đang chờ hắn.
Vừa vào trong phòng, Cảnh Dung liền nói: "Lão gia hoả kia, trong lòng thật ra vẫn có nàng, trước khi đi còn thỉnh bổn vương chiếu cố nàng nhiều hơn."
Nàng cười lạnh, "Cha ta là người như thế nào, không có ai hiểu rõ hơn ta, bất quá ông ta chỉ là thu đuôi cáo của mình lại thôi."
"Lão cáo già này cũng rất lợi hại, đã mất một đứa con trai không nói, mong ước nữ nhi trở thành Thái Tử Phi cũng không thực hiện được. Đã cao tuổi rồi mà còn thất sách, cũng đáng thương thật."
Trong giọng nói rõ ràng không mang theo nửa điểm thương cảm, ngược lại còn hiện lên một tia vui sướиɠ khi người khác gặp hoạ.
Ánh mắt Kỷ Vân Thư sâu thẳm, đột nhiên nói: "Buổi sáng ngày mai nha môn sẽ công khai thẩm tra xử lý vụ án của Phúc bá."
Bầu không khí ngưng đọng trong nháy mắt!
Cảnh Dung nhíu mày căng thẳng: "Lưu Thanh Bình nói như thế nào?"
"Vụ án này, nhân chứng vật chứng đều có đầy đủ, khả năng... sẽ có chút khó giải quyết."
"Cho nên?"
"Ta muốn đến nha môn một chuyến."
Cảnh Dung kinh ngạc: "Bây giờ?"
"Chúng ta chỉ còn thời gian buổi tối ngày hôm nay, ta cần phải tìm ra chứng cứ chứng minh người không phải là do Phúc bá gϊếŧ, Lưu Thiên là người như nào, ta không thể biết được, nếu Phúc bá thật sự bị dùng hình cho nhận tội, vụ án này đến lúc đó e rằng sẽ càng khó hơn." Tâm tư nàng hơi trầm xuống.
"Cho nên bây giờ nàng muốn đến nha môn, là để..."
"Nghiệm thi."
…
Một canh giờ sau, Cảnh Dung bí mật mang theo Kỷ Vân Thư đi tới nha môn.
Đã sắp tới giờ Tý, ngoại trừ mấy quan sai canh gác ở ngoài cổng lớn nha môn, bên trong nha sai đều đã ngủ gật. Bởi vì Kỷ Vân Thư rất quen thuộc bố trí trong nha môn, nên dễ dàng vượt qua tầm mắt của mấy người đó, đi tới căn phòng đặt thi thể.
Nàng mặc một thân y phục màu đen, khẽ lắc hai vai, đem nón trúc cùng áo mưa tháo xuống, đẩy cửa bước vào.
Một mùi xác thối khó có thể che giấu tức khắc tràn ra, có chút gay gay mũi.
Cảnh Dung cau mày lấy tay che mũi, từ trước đến nay hắn chưa bao giờ thích mùi này.
Hắn liền đứng ở ngoài cửa, ngoan ngoãn làm người canh gác.
Trong phòng!
Kỷ Vân Thư thắp một ngọn đèn dầu, ánh sáng nhàn nhạt chiếu vào phòng không sáng lắm, chỉ miễn cưỡng có thể nhìn thấy thi thể nữ tử kia dính nhem nhuốc bùn đất đang được đặt ở trên bệ, phía trên phủ một mảnh vải bố trắng nhưng rất bẩn, xung quanh có vài thứ khác. Trông vô cùng hỗn độn.
Nơi này nào giống phòng chứa xác, rõ ràng chính là bãi tha ma.
Kỷ Vân Thư thở dài lắc đầu, trước kia khi nàng còn ở nha môn, tuyệt đối sẽ không để nơi này trở nên tồi tệ như thế, ở nơi cất giữ thi thể, nàng luôn rắc một chút thương truật cùng bồ kết ở bên cạnh, tránh cho vụ án trì hoãn kéo dài hoặc do thời tiết nóng bức làm thi thể hư thối, sinh ra mùi xác chết.
Nàng đặt chiếc đèn trong tay ở bên cạnh thi thể, lông mày thanh tú khẽ nhíu lại, vươn tay nhấc mảnh vải bố trắng lên.
Khuôn mặt thối rữa của tử thi liền lộ ra!
Bởi vì thi thể đã bị đem chôn ở dưới đất mấy ngày, phần lớn da thịt đã bị ăn mòn trở nên hư thối, hốc mắt lồi ra, con ngươi nổ tung, mũi càng không thể nhìn rõ được hình dạng. Hơn nữa là bị nước mưa cuốn trôi xuống, toàn bộ thi thể có chút phù nề, trên da thịt đã thối rữa còn dính theo rất nhiều mảnh gỗ vụn cùng bùn đất.
Nói ngắn gọn, là cỗ thi thể này trông rất đáng sợ!
Nhưng đây cũng không phải thi thể đáng sợ nhất mà Kỷ Vân Thư từng gặp qua.
Nàng đeo bao tay đã chuẩn bị sẵn, cẩn thận xem xét kỹ lưỡng khối thi thể, không bỏ qua bất kỳ chi tiết nào, ngay cả.....
Phần thân dưới của tử thi!
Bên ngoài sấm sét ầm ầm, đừng vệt sáng xé ngang trời loé lên, chiếu vào thi thể, có vẻ thập phần quỷ dị.
Qua nửa canh giờ sau, nàng mới tháo bỏ găng tay ra, mang tấm vải bố che lên thi thể, thổi tắt đèn rồi đi ra ngoài.