Chương 480: Lão sài lang và tiểu sài lang

Mộ Nhược không biết từ khi nào đã tiến lại đây, ngồi xuống hành lang dài, lưng tựa vào cây cột sơn đỏ ở phía sau, uể oải chống một chân lên, bộ dạng lười biếng.

Điều ngạc nhiên là trong tay của hắn thế mà lại không có rượu!

Hắn cũng đưa mắt nhìn ra cơn mưa to bên ngoài, lẩm bẩm mấy câu: "Ttháng Sáu, mùa mưa thật nhiều, mưa mãi không ngớt, cũng không biết đến khi nào mới ngừng nữa?"

Cảnh Dung nghiêng đầu, ánh sáng toả ra từ đèn l*иg vừa vặn chiếu trên khuôn mặt hắn.

Một mảng ánh sáng màu đỏ cam.

Hắn hỏi Mộ Nhược: "Vệ Dịch đâu?"

"Hắn ta đang ở cùng với mấy người bạn nhỏ kể chuyện đã xảy ra ở kinh thành khi trước, lúc ta bước tới, dừng như hắn mới kể đến cái gì mà…lục lạc, lung tung rối loạn, ta nghe không hiểu nên đi ra ngoài."

"Hiện tại hắn như thế nào rồi?"

"Ngươi nói Vệ Dịch?"

"Ừ."

Mộ Nhược trầm mặc một lát, cân nhắc rồi lắc đầu nói: "Ta đã xem mạch cho hắn, mạch tượng có vẻ dần ổn định, xem ra bệnh tình đã có chuyển biến tốt, hơn nữa biểu hiện của hắn mấy ngày gần đây của hắn rất khác, thật sự đã giống như biểu hiện của một người bình thường, chỉ là......không biết, ta thật sự không biết nữa, ngươi thì sao? Ngươi có ý định gì?"

Cảnh Dung im lặng một hồi lâu mới nó:, "Nếu hắn bình phục là chuyện tốt, trong lòng Vân Thư cũng yên tâm hơn."

"Nhưng ta thấy ngươi cũng không thật sự vui vẻ."

"Trong lòng ta còn có một khúc mắc."

Đôi mắt hắn tối sầm lại.

Mộ Nhược mấp máy môi: "Ta biết ngươi đang lo lắng điều gì, Kỷ tiên sinh đã nói với ta, về… chân tướng cha mẹ Vệ Dịch qua đời."

Đúng vậy, Mộ Nhược rất hiểu hắn.

Cảnh Dung cũng không có ý che dấu, gật đầu nói thẳng: "Không sai, điều ta lo lắng nhất chính là sau khi Vệ Dịch tỉnh lại, biết được bởi vì hành động vô ý của mình và cha mẹ hắn bị hạ độc chết, đến lúc đó hắn nhất định sẽ tự trách bản thân, hơn nữa ta cũng không hy vọng, hắn vì thế mà hận Vân Thư."

"Ngươi bận tâm điều này có phải hơi dư thừa không?"

"Mong là vậy!"

Hắn trầm giọng, sau đó cả hai cũng đều không nhắc đến chuyện này nữa.

Một hồi sau!

Lang Bạc vội vàng tiến vào bẩm báo: "Vương gia, Kỷ Thư Hàn đến cửa cầu kiến, bên ngoài mưa to, thuộc hạ đành phải dẫn hắn tới sảnh trước."

"Kỷ Thư Hàn?"

Có chút thú vị!

Lão gia hoả kia tai mắt cũng thật thính, nhanh như vậy đã biết hắn tới Cẩm Giang rồi.

Hắn cười một cái: "Ngươi đi rót cho ông ta một ly trà nóng uống cho ấm người, sau đó... Cứ để ông ta chờ đi."

Chờ?

Lang Bạc dừng một chút: "Vâng!" Sau đó lập tức rời đi.

Mộ Nhược khẽ cười: "Kỷ Thư Hàn? Là cha của Kỷ tiên sinh sao?"

"Ừ, một lão sài lang."

"Hình như người này đã từng đảm nhiệm chức Lễ Bộ thị lang."

"Trí nhớ của người cũng không tồi."

"Còn phải nói sao." Mộ Nhược không có chút nào khiêm tốn, lại nói thêm: "Con trai Kỷ Nguyên Chức của ông ta đã chết, lão thái thái Kỷ gia cũng đã qua đời, không biết ta nên thông cảm cho ông ta không, hay là nói một câu đáng đời đây."

Cảnh Dung mỉm cười không nói gì.

Đại khái đã qua nửa canh giờ, Cảnh Dung mới chậm rãi xuất hiện.

Trong sảnh, Kỷ Thư Hàn vẫn cung kính đứng im.

Nhìn thấy Cảnh Dung bước vào ông ta lập tức chắp tay hành lễ.

"Được rồi, Kỷ đại nhân không cần khách sáo." Hắn ngồi xuống, tay hướng đến chiếc ghế dựa bên cạnh: "Ông cũng ngồi đi, tuổi cũng đã cao không cần phải câu nệ tiểu tiết."

Sắc mặt Kỷ Vân Hàn tái nhợt.

Đành phải ngồi xuống!

Cảnh Dung nhìn ra bên ngoài: "Mưa lớn như vậy mà Kỷ đại nhân vẫn đích thân tới đây là có việc gì? Hay là?"

Kỷ Thư Hàn cung kính nói: "Biết Vương gia tới, thần không dám chậm trễ nên vội vàng đến chào hỏi Vương gia."

"Lời hỏi thăm của ngươi, bổn vương xin nhận." Hắn cười cười.

Không khí xung quanh có vẻ vô cùng lạnh lẽo.

Hai người ngay cả vài câu nói chuyện phiếm cũng không có. Đúng lúc này, Kỷ Vân Thư từ Lưu phủ trở về, thân mình gầy gò từ cửa chậm rãi tiến vào.

Kỷ Thư Hàn nhìn lại, đồng tử dần dần co lại, mắt mở to nhìn chằm chằm nữ nhi đã bị chính mình trục xuất ra khỏi gia phả.

Trong mắt ông ta tràn ngập hận ý cùng sát khí, hai tay ở bên trong áo cũng đã nắm chặt thành quyền, trên trán nổi đầy gân xanh, nhưng bởi vì Cảnh Dung ở bên cạnh cho nên hắn đã thu liễm lại một ít, bằng không nhất nhất định đã tiến đến gϊếŧ chết đứa con bất hiếu kia.

Hại chết ca ca, làm tổ mẫu tức chết rồi đốt nhà, đúng là đồ súc sinh!

Kỷ Vân Thư chậm rãi tới ngoài đại sảnh, hạ ô xuống khẽ rung rung cho nước mưa rơi bớt, thu lại đặt cạnh khung cửa rồi mới tiến vào.

Nàng không hề ngạc nhiên khi nhìn thấy Kỷ Thư Hàn, cả người toát ra vẻ lãnh đạm đến cực điểm, tựa như nam nhân chảy chung một dòng máu với nàng kia chính là người vô hình.

Nàng không để ai vào mắt, trực tiếp ngồi xuống sau đó tự tay rót cho mình một chén trà nóng, nhấp môi hai ngụm.

Phàn nàn một tiếng: "Ở bên ngoài lạnh quá."

Cảnh Dung âm thầm cười trộm!

Quả nhiên, Kỷ Thư Hàn là lão sài lang, nhưng Kỷ Vân Thư cũng là một tiểu sài lang, chuyên trị thể loại không phục!

Không khí trong đại sảnh vô cùng lạnh lẽo, tựa như đã đến tháng giêng, đông lạnh như băng tuyết.

Kỷ Thư Hàn chỉ yên lặng ngồi, cố đè nén lửa giận trong lòng.

Sau khi Kỷ Vân Thư xuống hết chén trà nóng, nàng mới nói với Cảnh Dung: "Vương gia có thể để cha con ta nói chuyện một chút không?"

"Đương nhiên."

Cảnh Dung sảng khoái đáp, trên miệng vẫn còn ý cười, đứng dậy nói với Kỷ Thư Hàn: "Kỷ đại nhân, bổn vương đợi ở bên ngoài, hai cha con các người cứ tự nhiên tâm sự."

Ngụ ý chính là, bổn vương ở ngay bên ngoài, nếu ngươi dám động thủ, ta cũng sẽ không nương tay.

Kỷ Thư Hàn chỉ gật đầu đáp ứng.

Cảnh Dung đi ra ngoài.

Trong sảnh hai người yên lặng không nói gì, đại khái một khắc trôi qua.

Kỷ Vân Thư lại uống xong một chén trà nóng nữa rồi mới lên tiếng trước: "Sức khoẻ của ông vốn không tốt, gần đây thời tiết thay đổi thất thường, ông phải chú ý tới thân thể nhiều hơn. Hôm nay trời mưa to như vậy, ông cũng không cần phải lo lắng tới gặp Dung Vương, ông tới hay không, hắn cũng sẽ không để ý."

Ai ngờ, Kỷ Thư Hàn hung dữ nhíu mày..

"Đây đều là lễ nghi, không thể thiếu được, từ nhỏ ta đã dạy cho đứa súc sinh nhà ngươi, tất cả ngươi đều không nhớ."

Dáng vẻ chỉ hận rèn sắt không thành thép!

Kỷ Vân Thư cũng không tức giận, lạnh lùng nói: "Những gì cha đã dạy cho ta, ta nào dám quên? Chỉ là có một số việc không cần phải thể hiện ra ngoài bằng không sẽ có vẻ như đang cố ý, ta nhớ rõ, đây cũng là cha đã nói."

"Ta không phải là cha của ngươi, ngươi đã sớm không phải là người của Kỷ gia ta."

"Đúng vậy, ta đã không còn là người của Kỷ gia, ông không nhắc ta cũng suýt thì quên mất."

Ngữ khí quả giống như người dưng nước lã!

Âm thanh bình tĩnh, Kỷ Thư Hàn nghe xong càng tức giận hơn.

Gương mặt kia đã vặn vẹo thành một khối, ông ta chỉ thẳng vào mặt nàng: "Kỷ gia ta như thế nào lại có một nữ nhi như ngươi? Nguyên Chức chính là do ngươi hại chết, nếu không phải ngươi liều chết muốn tra án, nó cũng sẽ không chết, lúc ấy Loan Nhi cũng đã đứng ra gánh tội thay, ngươi vẫn còn muốn tra, kết quả tổ mẫu đang sống sờ sờ cũng bị ngươi làm cho tức chết, Kỷ Thư Hàn ta rốt cuộc đã tạo ra cái nghiệt gì, để ngươi trở thành tội nhân của Kỷ gia như vậy."

"Tội nhân?" Nàng cười nhạo hai tiếng, đôi mắt sắc bén: "Kỷ Nguyên Chức hắn xứng đáng chịu tội, cái chết của hắn không đáng để bất cứ ai cảm thông hay hối hận. Ta không ngừng tra không chỉ vì Loan Nhi mà cũng là vì chân tướng. Hắn đã gϊếŧ người thì nhất định phải đền tội.”

Lời lẽ lạnh băng!

Khoé miệng Kỷ Thư Hàn run rẩy nửa ngày cũng không nói ra được từ nào.

Kỷ Vân Thư tiếp tục: "Ta biết ông hận ta, cảm thấy ta chính là nỗi nhục của Kỷ gia, hận không thể đánh chết ta như năm xưa ông đã đánh chết Kỷ Bùi. Nhưng cho dù như thế, người ông nên hận vẫn là ta, chứ không phải lợi dụng quyền thế của triều đình, ỷ vào đại ca cùng nhị ca gây sức ép cho Lại Bộ, tước chức quan của Lưu đại nhân, ông ta công bằng phân minh xử lý vụ án của Kỷ Nguyên Chức, ông ta không làm sai cả!"

Ồ!

Nói như vậy, người gián tiếp giáng chức quan của Lưu Thanh Bình chính là Kỷ Thư Hàn.

Mục đích chính là vì trả thù!