Nhìn hình ảnh kia, vừa thấy ấm áp, lại vừa cảm thấy buồn cười.
Vệ Phó hỏi: "Công tử, ta thấy sắc mặt của người không tốt lắm, có phải công tử cảm thấy không thoải mái ở đâu không?"
"Phó thúc, ta vẫn ổn."
"Vậy là tốt rồi." Vệ Phó lại nhìn chằm chằm trên người Vệ Dịch: "Công tử, ta cảm thấy người so với trước kia có sinh lực hơn nhiều, xem ra công tử của chúng ta đã trưởng thành thật rồi."
Nói xong ông ấy vươn tay nhẹ nhàng xoa đầu Vệ Dịch.
Vệ Dịch cảm thấy ấm áp, mỉm cười nói: "Phó thúc, ta đã trưởng thành rồi, sau này ta sẽ bảo vệ các ngươi."
Tay vỗ vỗ ngực!
"Tốt, công tử thật sự đã trưởng thành rồi!"
Người của Vệ gia vây quanh Vệ Dịch, mọi người đều muốn nghe hắn kể về những việc thú vị xảy ra ở kinh thành.
Kỷ Vân Thư ở bên cạnh yên lặng đứng nhìn.
Còn Đường Tư lại chun chun cái mũi, quay đầu nhìn xung quanh, trong miệng lẩm bẩm nói, "Không ngờ tên ngốc kia lại là công tử thế gia."
Ngươi là người nơi khác, đương nhiên sẽ không hiểu!
Lúc này, ám vệ của Cảnh Dung đột nhiên từ bên ngoài chạy vào, nói thầm với hắn vài câu.
Sắc mặt hắn liền biến đổi, đi tới kéo Kỷ Vân Thư sang một bên.
Bộ dạng hắn nghiêm túc nói: "Xem ta thành Cẩm Giang mấy tháng qua, không hề thái bình."
Lời này, ý vị sâu xa khó lường!
Kỷ Vân Thư mơ hồ tựa như đã phát giác ra điều gì.
...
Lưu phủ!
Xung quanh hậu viện treo đầy những l*иg chim, trong l*иg sắt truyền đến đầy tiếng chim chóc kêu ríu rít.
Nếu chỉ nghe thoáng qua còn thấy dễ chịu, nhưng khi nghe lâu rồi chỉ cảm thấy ầm ĩ.
Lưu phu nhân nghe tiếng chim kêu đã vài tháng nay, mỗi ngày nghe thấy tâm tình đều ngứa ngáy muốn đánh người, hơn nữa mấy ngày nay ngoài trời mưa to không giảm, tính khí càng thêm nóng nảy.
Bà ta liền chạy đến phòng bếp lấy một cái muỗng dài, nổi giận đùng đùng đi đến hậu viện.
Lúc này, Lưu Thanh Bình đang đứng trong đình bên dưới những l*иg chim.
Thân hình mập mạp đi tới đi lui, trong tay cầm một nhánh trúc, không ngừng quất nhẹ vào l*иg.
Những chú chim bị chọc ríu rít kêu lên!
Ông ta mừng rỡ cười tươi đến mức cả hai chiếc răng nanh đều lộ ra, trong miệng cũng không ngừng phát ra tiếng "Chậc chậc".
Mấy tháng qua ông ta sống rất nhàn nhã tự tại, ngoại trừ việc mỗi ngày đều tới đây chơi chim, còn lại đều là ăn ăn uống uống, nơi nào cũng không đi, nhàn hạ đến cả người cũng tản ra bộ dáng lười biếng, dáng người cũng đã béo lên một vòng.
"Lưu Thanh Bình!"
Âm thanh giận dữ từ xa truyền tới!
Ông ta nghe tiếng sợ tới mức cành trúc trên tay rơi xuống dưới đất, sắc mặt đen như đáy nồi, mang theo áo choàng chạy vội đến núp đằng sau chiếc bàn.
Miệng thầm oán giận: "Cô nãi nãi này lại tới nữa."
Ông ta vừa khom lưng cúi xuống thấp, lỗ tai đã bị người khác nắm lấy kéo lên.
"A!" Ông ta đau đến độ kêu lên một tiếng: "Mau bỏ tay, bỏ tay ra..."
"Bỏ tay ra? Lưu Thanh Bình, lão nương đã nói với ông, nếu còn mua chim về thêm nữa, ta sẽ gϊếŧ hết bọn chúng, nhưng ông vẫn cứ không ngừng mua thêm về, ông có phải muốn làm lão nương tức chết không?"
"Phu nhân, bà buông tay ra đã."
"Hôm nay nếu ông không mang hết lũ chim này đi, ta sẽ đem cả ông cùng mấy con chim bảo bối này ném ra ngoài."
Lưu phu nhân một tay vẫn túm chặt lấy tai Lưu Thanh Bình, một tay khác cầm một chiếc muỗng lớn giơ lên nhấc xuống.
Cả người Lưu Thanh Bình đều nghiêng sang một bên, bộ mặt đau đến vặn vẹo, tay áo to rộng thùng thình dùng sức phất một cái, đem lỗ tai giải phóng khỏi bàn tay kia. Sau đó xoa xoa lỗ tai đang đỏ lên vì đau.
Ông ta ương ngạnh nói: "Cái mụ này, bà không thể dịu dàng hơn một chút được hả?"
"Dịu dàng? Lão nương không gϊếŧ ông đã là phúc của tổ tông nhà ông tích đức tám đời rồi, Lưu Thanh Bình, ông nhìn lại ông đi, nuôi chim nuôi chim, nuôi đến chủ nào tớ nấy, cả ông cùng với đám súc sinh này đều béo như nhau, ta lấy đâu ra nhiều thức ăn như vậy để nuôi các người?"
Vẻ mặt hết sức ghét bỏ!
Nhưng tròng mắt Lưu Thanh Bình lại ướt ướt, liếc mắt nhìn bà ta vài lần, sau đó đôi mắt uỷ khuất vì sợ hãi mà co lại, thân mình nép sang một bên.
Ông ta lẩm bẩm nói: "Không phải bà cũng giống như bọn ta sao?"
Mặc dù bên ngoài tiếng mưa rất lớn, nhưng Lưu phu nhân vẫn nghe thấy được.
Bà càng thêm tức giận, vén tay áo lên, ưỡn thân mình mập mạp của mình lên phía trước: "Lão nương có điểm nào giống ông hả?"
"Chỗ nào cũng đều giống!"
"Ông…Lưu Thanh Bình, lão nương cảnh cáo ông lần cuối cùng, mau chóng đem lũ chim này thả hết ra, bằng không ta sẽ đem tất cả bọn chúng cho vào nồi kho tàu."
Lưu phu nhân hỏa khí phừng phừng, hai tay chống nạnh, hung hăng trừng mắt nhìn ông ta.
Lưu Thanh Bình vẻ mặt sầu khổ, khom người, nhẹ giọng nói: "Ta nói phu nhân này, hiện tại ta cũng không còn làm quan nữa, cả ngày đều nhàn rỗi đến hốt hoảng, cũng chỉ có cái thú nuôi chim này gϊếŧ thời gian, nếu bà không cho ta nuôi nữa, chẳng phải ta sẽ buồn đến chết sao?"
Bán thảm!
"Ông đừng tưởng rằng nói vậy thì lão nương sẽ nhượng bộ, mỗi lần ta bắt ông thả chim, có lần nào ông không nói như vậy chứ? Nếu ta còn đồng tình với ông nữa thì chính là lão nương ngu ngốc."
Boong!
Cái muỗng ở trong tay đập mạnh trên chiếc bàn đá.
Lưu Thanh Bình sợ đến mức thân thể co rút lại: "Phu nhân ơi, bà xem chim chóc này ta nuôi ở trong sân thật tốt, mỗi ngày đều nghe thấy tiếng chim hót, tâm tình cũng sẽ tốt lên, nếu thả chúng ta, chẳng phải sẽ rất đáng tiếc sao?"
"Mỗi ngày ríu ra ríu rít điếc cả tai, ông đừng có nói nữa, ông không thả đúng không? Được, ta sẽ tự mình ra tay."
Nói xong liền duỗi tay mở từng cái l*иg chim.
"Phu nhân, không được, chim của ta, chim của ta..."
Bà ta mở một cái, Lưu Thanh Bình đóng lại một cái.
Ầm ĩ một hồi lâu sau!
Cho đến khi —
Một gã sai vặt vội vàng chạy tới, thấy cảnh tượng này ở bên trong đình, hắn ngây ra một lúc.
Sau đó mới bẩm báo: "Lão... Lão gia, có người đến tìm ngài."
Lưu Thanh Bình không hề để ý, chỉ vội vàng ngăn cản phu nhân của mình.
Gã sai vặt lại lên tiếng: "Lão gia, ngoài cửa có vị tự xưng là Kỷ tiên sinh đến tìm ngài."
Kỷ tiên sinh?
Vừa nghe thấy Lưu Thanh Bình liền sửng sốt, vội vàng chạy ra hỏi gã sai vặt: "Kỷ tiên sinh?"
"Vâng, người ấy tự xưng là Kỷ tiên sinh, dung mạo còn rất thanh tú."
Tròng mắt Lưu Thanh Bình tựa như mang theo vài tia lấp lánh.
Ông ta mỉm cười, không nói hai lời lật đạt hướng về phía cửa chính chạy vội qua.
Vừa chạy vừa lớn tiếng kêu lên: "Vân Thư, Vân Thư của ta đã trở lại!"
Lưu phu nhân nhìn chằm chằm thân hình mập mạp đang đi xa dần, thầm nghĩ, Kỷ Vân Thư đã trở lại? Là người hoạ sư ở trong nha môn sao?
Gã sai vặt vẫn luôn đứng tại chỗ, thấy thế liền tiến lên hỏi một câu: "Phu nhân, mấy l*иg chim này người còn muốn mở ra nữa không?"
"Mở cái gì mà mở? Mấy con chim này đều là bảo bối của lão gia ngươi, nếu ngươi dám đánh mất một con, ta sẽ đánh chết ngươi!"
"Phu nhân..."
Khoé miệng gã sai vặt run rẩy!
Ngoài đại sảnh!
Lưu Thanh Bình vội vàng chạy đến đại sảnh, ông ta nhìn thấy Kỷ Vân Thư đang ngồi ở bên trong uống trà.
Một khắc kia, ông ta vô cùng kích động, trong mắt tựa hồ như mang theo nước mắt.
"Vân Thư, cuối cùng ngươi cũng đã trở lại."
Ông ta nhào tới!
Kỷ Vân Thư đứng dậy nhích người sang bên cạnh.
Ông ta chỉ có thể vồ vào hư không!
Ông ta xấu hổ đỏ mặt, nhưng vẫn không che được tâm tình phấn khích, nhìn Kỷ Vân Thư ở bên cạnh dáng vẻ lười biếng đang xoa xoa mặt, nói: "Vân Thư à, chúng ta cũng đã nửa năm rồi không gặp nhau, ta thật sự nhớ ngươi muốn chết, cả ngày lẫn đêm đều nhớ, ta lúc nào cũng nghĩ xem lúc này ngươi đang ở đâu, đang làm gì, có nghĩ đến ta không?"
Thân hình mập mập cố sức đẩy đưa.
Dáng vẻ như lang như sói!
Kỷ Vân Thư nén cười quăng cho ông ta một câu: "Ta không nhớ ông!"
Thật xấu hổ mà!
Nhưng Lưu Thanh Bình cũng không để bụng, từ trên xuống dưới đánh giá nàng một lượt, lông mày chợt nhăn lại, mang theo một tia đau lòng: "Vân Thư, tại sao ngươi đi kinh thành một chuyến về lại gầy hơn trước nữa rồi?"
"..."
"Đúng rồi, tại sao ngươi lại quay trở lại đây? Chẳng lẽ đặc biệt tới thăm ta sao?"
"Không phải!"
"Hay là... Vương gia không cần ngươi nữa?" Hắn căng thẳng hỏi.
Kỷ Vân Thư vẫn là nghẹn cười, nàng thầm nghĩ quả trứng hồ đồ này vẫn giống như trước đây.
Lưu Thanh Bình lại thở dài nói, "Vân Thư à, ngươi không biết đâu, ngươi vào kinh lâu như vậy, toàn bộ Cẩm Giang này trở nên yên tĩnh khủng khϊếp, hơn nữa không có ngươi ở đây, cuộc sống thật không thoải mái chút nào."
Sắc mặt Kỷ Vân Thư đột nhiên lạnh lùng.
"Được rồi, ta cũng không nhiều lời với ông nữa, ông mau nói thật cho ta biết, làm sao mà ông lại bị giáng chức rồi?”