Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Chương 477: Trở về Cẩm Giang

« Chương TrướcChương Tiếp »
Gϊếŧ người chôn xác?

Nha dịch chỉ tay vào Phúc bá nói: "Ông ta chính là hung thủ gϊếŧ người, bây giờ bọn ta phụng mệnh áp giải ông ta về nha môn. Còn ngươi là người nơi nào? Dám cản trở quan phủ làm việc, ngươi có tin ta bắt cả ngươi mang về nha môn không?"

Chửi mắng!

Trên mặt lộ ra vẻ dữ tợn.

Phúc bá bị người ta kéo lên, thân hình gầy gò phảng phất như bị gãy làm đôi, đứng ở dưới mưa cả người run rẩy.

Ông ta hoảng hốt, trong mắt toát ra sự sợ hãi, nói: "Kỷ tiên sinh, ta không có gϊếŧ người, ta bị oan..."

"Câm miệng, chứng cứ đã có đầy đủ, lại có người chính mắt nhìn thấy ngươi chôn xác, chờ đến khi đem ngươi nhốt vào trong đại lao, xem ngươi có còn kêu la oan uổng nữa không, mang ông ta đi."

"Khoan đã!" Kỷ Vân Thư lần nữa ngăn lại: "Vị quan gia này, nghe lời ngươi nói là muốn dùng hình để nhận tội sao?"

"Ngươi nói bậy gì đó?"

"Tại hạ chỉ muốn biết, vụ án gϊếŧ người chôn xác này là từ đâu mà có?"

"Tiểu thư sinh, ta khuyên ngươi tốt nhất đừng xen vào chuyện của người khác, đây là việc nội bộ nha môn, không tới phiên ngươi hỏi tới, còn dám cản trở công việc của bọn ta, ta sẽ khiến ngươi…"

"Bốp!"

Lời còn chưa nói xong, một hòn đá bất ngờ từ trong đại sảnh bắn ra đập thẳng vào mặt tên nha dịch kiêu ngạo kia.

Lực đạo của viên đá rất lớn, tên nha dịch bị đánh lui vài bước, may có người ở phía sau đỡ lấy hắn mới miễn cưỡng có thể đứng vững.

"Đại ca, huynh không sao chứ?"

"Tránh ra."

Tên nha dịch dẫn đầu kia vừa giận dữ vừa mất mặt, ánh mắt mang theo sát khí nhìn vào trong đại sảnh quát: "Các ngươi đúng là không biết tốt xấu, đến quan sai nha môn cũng dám đánh? Người đâu, bắt tất cả bọn họ lại cho ta."

Vừa nói, hắn vừa muốn rút đao ra đi vào trong.

Nhưng đao kia mới rút ra được một nửa, một cục đá khác lại bắn tới, đánh đúng vào tay đang rút đao của hắn, lực đạo như cũ, đem lưỡi đao nhét lại vào trong vỏ.

Lúc này, Cảnh Dung đã đứng dậy bước ra ngoài.

Lang Bạc lập tức bung ô đuổi theo.

Nhìn thấy người vừa bước ra khí độ bất phàm, mặt mày khí thế, mấy tên nha dịch trong lòng thầm hoảng sợ, nhưng sát khí trên mặt nửa điểm cũng không thuyên giảm, tuy có lùi lại phía sau mấy bước, nhưng giọng điệu vẫn chất vấn như cũ.

"Ngươi... ngươi là người phương nào?"

Cảnh Dung nhếch môi nói một câu: "Nha môn Cẩm Giang từ khi nào lại xuất hiện mấy tên súc sinh như các ngươi? Đao kiếm trong tay không dùng để bắt hung thủ mà lại dùng để lạm sát người vô tội, quả thật so với thổ phỉ càn rỡ ở trên núi đều giống nhau, dùng bổng lộc triều đình để nuôi các ngươi, đều là phí phạm."

"Ngươi...các ngươi từ đâu tới mà không có mắt nhìn như vậy. Bọn ta chính là người của nha môn."

Người nọ vừa nói xong, Lang Bạc đã nhấc chân, đá mạnh vào ngực của hắn đến mức khiến hắn ta phun ra một ngụm máu tươi.

"Miệng chó không phun ra được ngà voi, công tử nhà ta để cho ngươi có thể tuỳ tiện nói năng lỗ mãng sao? Nếu ngươi không phải quan sai, thì ta đã đưa ngươi xuống mười tám tầng địa ngục rồi."

"Các ngươi....."

Mấy tên nha dịch còn lại sợ sệt, không dám hành động liều lĩnh nữa!

Đôi mắt Cảnh Dung sắc lẹm, chất vấn: "Ngươi nghe cho kỹ đây, ta hỏi ngươi, lão nhân gia này rốt cuộc đã gϊếŧ người nào? Vì sao ngươi lại nói hắn gϊếŧ người chôn xác?"

"Hắn đích thực đã gϊếŧ người."

"Nói cho rõ ràng!"

Nha dịch kia cảm thấy l*иg ngực nóng rát, vất vả nói: "Mấy hôm trước có lũ, nước từ trên núi chảy xuống, theo dòng nước trôi xuống một khối thi thể nữ nhân, có người nói mấy ngày trước đã nhìn thấy Phúc bá ở trên đó chôn thứ gì đấy. Hơn nữa, trên tay người chết còn cầm một sợi thắt lưng dài, thắt lưng kia chính là của Phúc bá. Mà người chết trước khi mất còn bị làm nhục."

Ha!

Kinh hoàng!

Phúc bá gϊếŧ người? Làm nhục xong gϊếŧ?

Hai mắt Kỷ Vân Thư mở to, thuận thế nhìn về phía Phúc bá.

Phúc bá liều mạng lắc đầu: "Không phải, người không phải do ta gϊếŧ, Kỷ tiên sinh ngài phải tin tưởng ta."

Thanh âm vô cùng tang thương, dùng hết sức để nói nhưng tiếng lại yếu đuối vô lực.

Nói xong ông ấy còn ho liên tục.

Năm năm trước, kể từ khi làm việc ở nha môn, Kỷ Vân Thư vẫn luôn qua lại cùng với Phúc bá, chỉ cần có án mạng, thi thể được đưa đến nghĩa trang, nàng cũng liền đến đây. Phúc bá theo thói quen ở bên cạnh thi thể đun một nồi nước giấm trắng, đợi nàng tới nghiệm thi.

Tấm lòng của Phúc bá rất lương thiện, sao có thể làm ra việc làm nhục rồi gϊếŧ chết người khác?

Nàng nhất quyết không tin!

Nha dịch thở dốc, nuốt nuốt nước miếng, kiêng dè nhìn xung quanh, lại nói: "Ta đã nói hết sự tình cho các ngươi, nhân chứng vật chứng đều đủ cả, không phải chống chế cho ông ta. Các người thức thời thì đừng cản trở chúng ta làm việc. Ông ta chính là hung thủ gϊếŧ người, nếu các ngươi muốn lật lại bản án này, vậy thì tự mình đi đến nha môn đi. Lưu đại nhân đã phân phó cho ta áp giải phạm nhân về, nếu có sơ xuất gì, chúng ta cũng không tránh khỏi bị trách phạt."

Cảnh Dung do dự, nhìn về phía Kỷ Vân Thư: "Để bọn họ đi đi."

Kỷ Vân Thư cân nhắc một chút, sau đó đi đến trước mặt Phúc bá nói: "Phúc bá, ông yên tâm, nếu người không phải do ông gϊếŧ, ta nhất định sẽ trả lại trong sạch cho ông, bây giờ ông hãy đi cùng bọn họ tới nha môn, một lát nữa ta sẽ theo sau."

"Kỷ tiên sinh, ngài phải tin tưởng ta."

"Ta tất nhiên tin ông, nhưng nha môn phá án không thể gây loạn, nếu ông không gϊếŧ người, đương nhiên sẽ không có việc gì."

Phúc bá vừa hoảng sợ vừa lo lắng.

Cuối cùng cũng chỉ có thể gật đầu.

Mấy tên nha dịch thấy vậy, không dám ở lại lâu hơn nữa, liền nhanh chóng dẫn người đi.

Cảnh Dung cùng Kỷ Vân Thư trở về đại sảnh.

Lang Bạc cảm thấy kỳ lạ nói: "Lưu Thanh Bình này lời nói cũng thật có uy lực, mới qua có mấy tháng mà thuộc hạ của hắn giống như ăn phải hoả dược, một đám đằng đằng sát khí."

"Có điểm không phù hợp!" Kỷ Vân Thư cân nhắc: "Phúc bá là người như nào, Lưu đại nhân không thể không biết, ông ta sẽ không tin Phúc bá là hung thủ. Mặc dù nhân chứng vật chứng đều có đủ nhưng Lưu đại nhân cũng sẽ không để cho thuộc hạ cứ như vậy xông tới bắt người, hơn nữa, mấy người vừa rồi ta đều không quen biết."

Thực sự kỳ quái!

Cảnh Dung cũng hiểu rõ ý của nàng, trực tiếp hạ lệnh: "Các người đi thu xếp một chút, lập tức tiến vào thành, không được chậm trễ."

"Vâng!"

Mọi người trả lời rồi đứng dậy thu gọn đồ đạc.

Vừa nghe đến việc vào thành, Vệ Dịch cảm thấy rất vui vẻ, dùng tay kéo tay áo Kỷ Vân Thư, "Thư Nhi, chúng ta về nhà rồi sao?"

"Đúng vậy, chúng ta về nhà rồi."

"Ừm!"

Hắn gật mạnh đầu, vui vẻ, nhưng nụ cười kia tựa hồ đã thu liễm rất nhiều, không còn khoa trương như trước nữa.

Trước khi rời đi, Kỷ Vân Thư đi đến căn phòng nhỏ đem bức hoạ đã hong khô lấy về, cuốn lại sau đó mang đi.

Khi mọi người chuẩn bị rời khỏi nghĩa trang.

Mộ Nhược đột nhiên tới gần Cảnh Dung, chỉ vào ấm trà đổ ở trên mặt đất.

"Ta nhắc nhở ngươi, Mộc Cẩn cô nương kia tuyệt đối không phải là người tốt."

"Ta biết, ta đã âm thầm phái người trở về An Phủ, nhưng nàng ta hẳn không phải là người của Cảnh Diệc."

"Sao lại nói như vậy?"

"Nếu Cảnh Diệc muốn đẩy ta vào chỗ chết, tại sao không trực tiếp dùng độc? Mà lại phải dùng độc một tháng sau mới có hiệu quả?"

Mộ Nhược gật gật đầu: "Ngươi nói rất đúng, nhưng ngoài hắn ta ra, ngươi còn đắc tội với ai nữa?" Hắn ta buồn bực: "Một Cảnh Diệc gϊếŧ ngươi còn chưa đủ, hiện tại còn thêm một Mộc Cẩn nữa."

Chuyện này...

Làm sao hắn biết được?

Một đám người vội vàng leo lên xe ngựa, đi vào trong thành.

Cho đến khi sắc trời tối dần, mới đặt chân đến thành Cẩm Giang.

Cuối cùng, dừng lại ở trước cửa Vệ Phủ!

Từ khi Vệ Dịch theo Kỷ Vân Thư hồi kinh, Vệ Phó quản gia của Vệ gia cũng không có sắp xếp gì cho hạ nhân, sản nghiệp Vệ phủ cũng tự mình xử lý.

Nhìn thấy công tử nhà mình trở về, ông ta xúc động rơi nước mắt!

Bọn hạ nhân đi theo cũng khóc đến rối tinh rối mù!

Vệ Dịch nhoẻn miệng cười, đem quà mình mang về từ trên xe ngựa xuống, chia cho từng người.

Đều là những độ vật hiếm lạ cổ quái, mọi người chen nhau tranh đoạt.
« Chương TrướcChương Tiếp »