Chương 476: Gϊếŧ người chôn xác

Sau khi đám người đã ngồi đông đủ tại đại sảnh.

Phúc bá nhanh chóng nhóm một đống lửa lên, sau đó lại mang tới một bình trà nóng lớn.

"Gần đây thời tiết đều như vậy, nhất là hai ngày này, khu vực phía Bắc gần như đã bị ngập, nếu cứ tiếp tục như vậy phỏng chừng lại lũ lụt giống như mấy năm trước, có lẽ triều đình sẽ sớm phái người xuống."

Vừa nói Phúc bá vừa rót trà ra chén cho mọi người.

Kỷ Vân Thư cầm chén trà nóng trong tay, nhìn thoáng ra bên ngoài.

Sau đó hỏi: "Phúc bá, thân thể bá gần đây có khỏe không?"

Ông ấy cười cười: "Cũng như trước thôi, đều là mấy bệnh cũ, mỗi lần mưa gió trở trời, xương cốt lại đau nhức." Nói xong ông ấy lại thở dài một tiếng rồi hỏi: "Đúng rồi Kỷ tiên sinh, lần này ngài trở về là để phá án sao?"

Nàng gật đầu: "Có một vụ án ở Ngự Phủ huyện."

"Ngự Phủ huyện?" Ông ấy kinh ngạc: "Nếu tiếp tục đi từ đây thì vẫn còn mất rất nhiều thời gian, là vụ án gì vậy? Không phải ngài đã đến kinh thành rồi sao? Tại sao lại phải tra án ở Ngự phủ huyện? Trời đất rộng lớn thế này chẳng lẽ không tìm được quan phá án cùng ngỗ tác nào ở Ngự phủ huyện hay sao? Tại sao ngài lại phải đi?"

Hỏi rất hay.

Nàng cười cười, duỗi tay về phía đống lửa, khẽ nói: "Vụ án này, có chỗ khó."

“Như vậy cũng đúng.” Ông ấy lại hỏi: “ Vậy Kỷ tiên sinh, sau này ngài có quay lại Cẩm Giang nữa không?"

"Tuỳ duyên thôi."

Phúc bá gật đầu.

Sau đó ông ấy lại rót một chén trà nóng nữa đưa cho Vệ Dịch.

Ánh mắt ông ấy nhìn Vệ Dịch luôn toát ra vẻ hiền từ thậm chí có một tia vui vẻ.

"Đây là Vệ công tử phải không? Ta còn nhớ rõ lần đầu gặp ngươi ở trên đường, lúc ấy, ngươi mới cao có từng này thôi..." Ông ấy khoa tay múa chân: "Hiện tại ngươi đã lớn như vậy rồi."

Vệ Dịch khẽ mỉm cười, cúi thấp đầu chào ông ấy: "Chào Phúc bá."

Giọng nói rất lớn!

"Ha ha, tốt, tốt, tốt lắm..."

Khóe miệng Phúc bá cong lên, nụ cười không hề che giấu.

Tay vỗ nhẹ vài cái lên mu bàn tay của Vệ Dịch.

Chờ Vệ Dịch uống xong chén trà kia, lại rót cho hắn thêm một chén nữa.

"Cảm ơn Phúc bá."

"Chỉ cần người khoẻ mạnh thì Phúc bá cũng vui rồi."

Vệ Dịch mang chén trà trong tay đưa cho Kỷ Vân Thư, nói: "Thư Nhi, nàng uống đi."

"Không cần, thân thể ngươi vừa mới khoẻ lại, nên uống nhiều trà nóng."

"Ừm."

Hắn gật đầu cười ôn hoà.

Phúc bá ở bên cạnh vẫn nhìn chằm chằm vào Vệ Dịch, phảng phất như mang theo tình thương của người cha.

Hành động lạ thường này, khiến cho người khác cảm thấy rất kinh ngạc.

Ngay cả Cảnh Dung ngồi ở đối diện cũng chú ý tới điều này.

Lúc này, Kỷ Vân Thư nhớ tới bức hoạ, liền đem bức tranh tới rồi chậm rãi mở ra.

Lộ ra trên giấy ra một bức hoạ hình người, nhan sắc cảm xúc trên bức họa sinh động như thật, tựa như một bức ảnh chụp.

Đường Tư ngồi đối diện nàng, quay đầu nhìn nhưng không thấy rõ lắm, liền ngồi sát lại, quan sát thật kỹ dung nhan ở trong bức hoạ.

"A Kỷ, đây là ai? Sao ngươi lại mang theo một bức hoạ của nam nhân."

"Đây là bức hoạ của người chết."

"Bức hoạ của người chết?" Đường Tư nghe xong liền dịch sang bên cạnh.

Phúc bá nghe vậy, cũng liền đi tới, mắt thoáng liếc qua bức hoạ, hai tay đột nhiên run rẩy khiến bình trà trong tay vang lên tiếng động.

Thanh âm rất nhỏ, cũng không khiến người khác chú ý!

Ông ấy lên tiếng: "Kỷ tiên sinh, bức hoạ của ngài đã ướt cả rồi, ngài đưa cho ta đi, ta giúp ngài mang sang nhà bên hong khô, ở bên đó ta có lò."

"Cũng được."

Nàng cuộn tròn bức tranh lại rồi đưa cho ông ấy.

Phúc bá đem bức họa đi, liền ra đại sảnh, đến gian bên cạnh thường xuyên dùng để đun giấm trắng.

Một lát sau, Cảnh Dung quay đầu hỏi Lang Bạc: "Trên xe ngựa có còn thuốc trị phong hàn không?"

"Hình như..." Lang Bạc suy nghĩ một lát: "Có, còn có lá trà có thể trừ hàn khí."

"Ngươi lấy ra pha một ấm đi.”

"Vâng."

Lang Bạc lập tức đi lấy.

Rất nhanh đã mang một ấm trà tiến đến.

Nhưng ấm trà kia vừa mang tới, đang định rót ra chén —

Mộ Nhược nãy giờ vẫn luôn mơ mơ màng màng, khẽ hít một hơi, cả người lập tức đều thanh tỉnh, bỗng ngồi bật dậy, bàn tay hướng đến ấm trà.

Vẻ mặt hắn nghiêm túc hỏi: "Đây là thứ gì?"

"Là lá trà trừ hàn khí."

"Ai đưa nó cho ngươi?"

"Cái này..." Lang Bạc trầm ngâm nhìn thoáng qua Vương gia nhà mình, do dự một lát rồi nói: "Là… trước kia Mộc Cẩn cô nương đưa cho ta."

Vừa nghe thấy điều này, Cảnh Dung thoáng nheo mắt lại.

Kỷ Vân Thư cũng nghe thấy, lại tỏ ra không có việc gì, tiếp tục sưởi ấm.

Ngay sau đó "Choang" một tiếng!

Ấm trà bị Mộ Nhược trực tiếp ném trên mặt đất.

Tất cả mọi người đều ngây ra!

"Trong ấm trà này có độc." Mộ Nhược nói.

"Ngươi nói thế là có ý gì?" Cảnh Dung hỏi.

"Ở trong lá trà này có một loại độc, giúp làm tăng hương vị của lá trá, đây là độc mãn tính, một khi uống vào trong miệng sẽ không cảm thấy gì, thời gian phát độc của nó, là sau một tháng."

Thú vị!

Sau một tháng?

"Độc mãn tính?" Cảnh Dung lập tức chất vấn Lang Bạc: "Trà này đúng là do Mộc Cẩn cô nương đưa tới?"

"Đúng là do Mộc Cẩn cô nương đưa tới, nói là trà trừ hàn khí, cho nên thuộc hạ..."

"Phái người trở về An Phủ, điều tra rõ ràng cho ta." Khuôn mặt hắn lãnh khốc, con ngươi nhìn chằm chằm vào đống lửa, càng ngày càng lạnh lẽo.

Lang Bạc đáp: "Vâng!"

Kỷ Vân Thư cũng cảm thấy kinh ngạc, Mộc Cẩn cô nương hạ độc ư?

Đột nhiên.

"Rầm rầm."

Cổng nghĩa trang bị người ở bên ngoài đẩy mạnh vào.

Phúc bá từ căn phòng nhỏ bên cạnh đi ra, tập tễnh bước ra mở cửa.

Cánh cửa mới vừa hé ra được một khe nhõ, đã bị người bên ngoài dùng lực đẩy vào.

Cánh cửa liền đập vào người Phúc bá, ông ấy lảo đảo vài bước rồi nặng nề té ngã trên mặt đất, chiếc ô giấy dầu đang cầm trên tay cũng rơi xuống, từng hạt mưa nối nhau rơi xuống đánh vào cơ thể gầy guộc của ông ấy.

Sau đó chỉ thấy năm sáu tên nha dịch trên người mặc quan phục mang theo đao xông vào.

Tên nào tên nấy như hung thần ác sát!

Tên nha dịch cầm đầu tiến đến hạ lệnh: "Bắt người này lại."

Mấy tên nha dịch lập tức kéo Phúc bá từ trên mặt đất lên.

Kỷ Vân Thư vừa thấy liền biết là người của huyện nha Cẩm Giang.

Chỉ là —

Nàng đã làm việc ở nhà môn năm năm, mấy người này, tuy rằng đều mặc quan phục của huyện nha Cẩm Giang, nhưng trông đều rất lạ mặt.

Nàng chưa từng gặp qua.

Hay là sau khi nàng rời khỏi Cẩm Giang, quả trứng hồ đồ kia đã đổi hết người rồi?

Mắt thấy Phúc bá bị mang đi, nàng lập tức đi ra truy hỏi.

"Chậm đã."

Mấy tên nha dịch nghe tiếng quay lại, lúc này mới chú ý tới trong đại sảnh nghĩa trang còn có một đám người.

Đám nha dịch dầm mưa đứng lại, nhìn Kỷ Vân Thư từ trên xuống dưới, hỏi: "Ngươi là ai?"

"Tại hạ chỉ là khách qua đường, muốn hỏi một chút, lão nhân gia này rốt cuộc là đã phạm tội gì?"

"Liên quan gì tới ngươi chứ?" Người nọ lên tiếng mắng, sau đó hạ lệnh: "Mang người đi."

Đám người đang định rời đi —

"Chẳng lẽ Lưu đại nhân cho phép các ngươi phá án như vậy sao?" Ngữ khí của Kỷ Vân Thư lạnh đi vài phần.

Hửm?

Người cầm đầu mặt mày cẩn trọng, trên dưới đánh giá nàng một phen.

"Ngươi rốt cuộc là người nào? Dám chất vấn cách phá án của Lưu đại nhân."

Kỷ Vân Thư không còn khách khách khí khí giống như trước, nhíu mày hỏi: "Ta hỏi lại ngươi lần cuối cùng, rốt cuộc Phúc bá phạm tội gì?"

"Gϊếŧ người chôn xác."