Sau đó, Cảnh Dung lập tức ra lệnh xuất phát.
Có vẻ rất vội vàng.
Thị vệ cùng thuộc hạ bên người hắn tay chân cũng vô cùng nhanh nhẹn, trong một nén nhang đã thu dọn xong hết tất cả đồ đạc.
Cảnh Dung đứng ở ngoài cổng lớn, nhìn đồ đạc từng thứ được xếp lên xe ngựa.
Sau khi Lang Bạc chất một hòm đồ lên xe ngựa, hắn ta tò mò hỏi: "Vương gia, không phải đã nói sẽ ở lại đến khi huyện lệnh mới tới nhận chức hay sao?"
"Không cần chờ nữa."
"Vâng"
"Ngươi trước tiên tìm sư gia ở nha môn, sau đó bàn giao hết sự tình lại cho hắn ta tiếp quản đi, chờ khi huyện lệnh mới đến hắn ta sẽ nói lại."
"Vâng."
Khi Cảnh Dung nói chuyện, ánh mắt càng lúc càng trầm mặc.
Đồ đạc đều đã sắp xếp xong, mọi người cũng yên vị ở trên xe ngựa.
Đường Tư mặt dày mày dạn muốn ngồi cùng xe ngựa với Kỷ Vân Thư.
Sau đó —
Nàng ấy bị Mộ Nhược xách lên giống như đứa trẻ, trực tiếp đem đến ngồi chung xe ngựa với hắn.
"Ngươi đừng quấy rầy người khác!"
"Buông ra, ta muốn ngồi cùng với A Kỷ."
"Nếu ngươi đã muốn đi theo chúng ta, tốt nhất nên nghe lời một chút, nếu không ta sẽ đem người quăng ra ngoài đường đấy."
"Buông tay!"
Nàng ấy hận đến ngứa răng, bất đắc dĩ đã bị ném lên xe ngựa.
Lại nghe thấy Mộ Nhược ở phía trước xe ngựa nói ra một câu: "Nếu ngươi muốn học y thuật thì đừng có làm ầm ĩ, ồn ào đến mức làm đau lỗ tai ta."
Đường Tư không cam lòng, nhưng nàng ấy thật sự muốn đi theo hắn học y thuật.
Cho nên liền nhịn xuống.
Kỷ Vân Thư mang theo Vệ Dịch cùng lên xe ngựa, Cảnh Dung đuổi theo sau.
Ba người ngồi chung!
Vừa lên xe, Vệ Dịch liền dựa vào vai Kỷ Vân Thư nghỉ ngơi, cặp mắt thâm thuý mở to, lại không thể xác định tiêu cự đang ở chỗ nào.
Kỷ Vân Thư thấy hắn như vậy, liền kéo áo choàng qua đắp cho hắn.
Lại giơ tay chạm lên trán hắn xem xét một hồi, thấy không có vấn đề gì mới an tâm.
Nhớ tới lời nói lúc trước của Mộ Nhược, trong lòng nàng đã thầm nghĩ trăm lần nhưng cũng không có đáp án.
Cảnh Dung thu hết hành động của nàng vào mắt, trong lòng không thể nói rõ là đang có cảm giác gì!
Kỷ Vân Thư tựa như nghĩ tới cái gì, đột nhiên hỏi Cảnh Dung: "Vừa rồi tại sao ta không nhìn thấy Tạ đại nương?"
"Bà ấy đang trên đường đi đến Ngự Phủ, dọc đường đi xảy ra nhiều chuyện, không biết sẽ còn chậm trễ bao nhiêu thời gian, ta liền sai người hộ tống bà ấy đi trước."
Nàng gật gật đầu.
Thật nhanh, xe ngựa đã rời khỏi An Phủ.
Đám người Triệu Hoài vẫn luôn theo sát phía sau.
Khối kẹo mạch nha này, muốn ném đi cũng không được đâu!
Đoàn người vừa mới ra khỏi cửa thành không bao lâu, mây đen liền kéo đến giăng kín bầu trời, mưa bắt đầu rơi.
Làm người bất ngờ!
Mưa tháng sáu, mưa dầm kéo dài, trận mưa này tuy đứt quãng nhưng đã kéo dài đến bảy tám ngày.
Lúc xe ngựa rời đi, mưa vẫn còn nhỏ hạt, sau đó dần dần trở thành mưa to.
Trong không khí tràn ngập mùi vị ẩm ướt, làm cho lòng người nặng trĩu.
Bởi vì chậm trễ ở An Phủ đã lâu, nên dọc đường đi, Cảnh Dung hạ lệnh ra roi thúc ngựa, rất ít nghỉ ngơi ở trên đường, phần lớn thời gian đều ở trong xe ngựa.
Dọc theo đường đi, Vệ Dịch cũng không nói một lời nào!
Cảnh Dung tuỳ tiện nói hai câu, cũng đều là những câu không liên quan.
Kỷ Vân Thư vẫn yên lặng ngồi đó.
Nhưng trên xe ngựa, Mộ Nhược và Đường Tư lại giống như đang đánh giặc.
Khi thì truyền ra một trận ồn ào, khi lại truyền đến tiếng cười vui vẻ.
Đường Tư vân luôn treo trên miệng câu "Ta là ân nhân cứu mạng của ngươi", khiến Mộ Nhược phải đem toàn bộ lời hắn định nói nuốt lại vào bụng,
Hắn chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.
Đương nhiên, hai người cũng có một đoạn ngắn trên đường rất yên tĩnh.
Bởi vì có chung sở thích, đó chính là uống rượu!
Mùi rượu bay ra bên ngoài, quyện cùng với mùi của bùn đất, thế nhưng lại làm cho người ta có cảm giác thân thuộc như đang ở nhà.
Ở bên ngoài xe ngựa, Lang Bạc và những thị vệ đều mặc áo tơi cùng nón trúc, cẩn thận đánh xe ngựa trong cơn mưa không ngớt, xung quanh cuồng phong gào thét, ngay cả chiến mã cũng không chịu nổi, từng hạt mưa nặng hạt đánh vào đất đá, khiến tầm mắt càng thêm mơ hồ, xe ngựa đi ngày càng chậm, mỗi tấc đất đi được đều phải hết sức thận trọng.
Thị vệ bên cạnh hỏi: "Lang hộ vệ, còn bao lâu nữa mới đến trạm dịch? Nếu thời tiết vẫn cứ như này, e rằng không thể đi tiếp được."
Giọng nói vang dội của Hồng Chung cũng bị nước mưa át đi trở nên mềm mại vô lực.
Lang Bạc nhìn núi non mờ ảo xa xa trước mắt, dùng tay áo ướt sũng lau nước mưa trên mặt.
Nói: "Đi đến phía trước là tới lãnh thổ Bắc Lương."
Bắc Lương?
Nếu đi thêm nửa ngày nữa sẽ đến Cẩm Giang.
Thị vệ kia vừa nghe vậy, quay lại nhìn thoáng qua xe ngựa phía sau nói: "Vậy chẳng phải sắp đến Cẩm Giang sao? Đó chính là quê nhà của Kỷ tiên sinh."
Lời này truyền ở trong mưa mười phần vang dội.
Các thị vệ đi cùng đều nghe thấy, cười cười nhưng không nói gì.
Vương gia nhà mình có mối tình cắt áo*, trong lòng ai cũng thầm biết nhưng không hề nói ra.
(*Mối tình cắt áo: Đoạn tụ chi phích (斷袖之癖) ý chỉ mối quan hệ đồng tính nam, bắt nguồn từ câu chuyện của Hán Ai Đế Lưu Hân và Đổng Hiền. Đổng Hiền và Lưu Hân thường ngủ chung giường, kể rằng có một lần khi cả hai cùng ngủ trưa, đầu Đổng Hiền tựa vào tay áo của Lưu Hân, lúc muốn đứng dậy, nhà vua nhìn thấy Đổng Hiền đang ngủ say, không nỡ đánh thức nên đã cắt tay áo của mình bằng một thanh kiếm rồi lặng lẽ rời đi.)
Lang Bạc trừng mắt liếc bọn họ: "Tất cả đều lên tinh thần chú ý đi đường cẩn trọng cho ta, đừng có suy nghĩ lung tung."
Tiếng cười lúc này mới đột nhiên im bặt!
Đoàn xe đi được khoảng thời gian một nén nhang nữa đã tới bên ngoài thành Bắc Lương.
Bên đường, có một tảng đá lớn, trên tảng đá ấy khắc hai chữ "Bắc Lương".
Lang Bạc quay người về hướng xe ngựa bẩm báo: "Vương gia, đã tới Bắc Lương."
Nghe vậy, trong xe ngựa truyền đến một tiếng, "Mưa to đường trơn, cẩn thận một chút."
"Vâng."
Bên trong xe ngựa!
Cảnh Dung sắc mặt lạnh nhạt, ngồi ngay ngắn.
Xe ngựa xóc nảy không ngừng, nhưng hắn dường như cũng không bị ảnh hưởng chút nào.
Bởi vì trời mưa to, Kỷ Vân Thư chỉ thấy l*иg ngực nặng nề.
Tiếng sấm tiếng mưa bên ngoài cùng với lời Lang Bạc vừa nói, trong lòng nàng liền cảm thấy khẩn trương.
Nhanh như vậy đã đến Cẩm Giang sao?
Nàng vén màn lên nhìn ra bên ngoài, trời mưa tầm tã tựa hồ như che hết tầm nhìn.
Từng hạt mưa trong nháy mắt theo gió lạnh tiến vào.
Bắn đến khuôn mặt tinh xảo của nàng.
Thấy thế Cảnh Dung định giơ tay ra chắn –-
Nào ngờ lại chậm hơn Vệ Dịch một bước.
Vệ Dịch nắm lấy tay Kỷ Vân Thư, nói: "Thư Nhi, đừng để bị cảm lạnh."
Sau đó đem tay nàng kéo trở lại.
Một khắc kia, sắc mặt của Cảnh Dung không tốt chút nào.
"Thịch!"
Xe ngựa đột nhiên dừng lại.
Tiếng một con ngựa rống lên, toàn bộ xe ngựa đều hơi nghiêng sang một bên.
Kỷ Vân Thư thấy cơ thể mình cũng nghiêng đi, nàng ngã vào trong l*иg ngực Cảnh Dung.
Cảnh Dung vươn tay ôm lấy nàng, che chở cẩn thận.
Bên ngoài truyền đến tiếng của Lang Bạc: "Vương gia, bánh xe ngựa bị mắc vào bùn đất."
Cảnh Dung chau mày!
Hắn đỡ Kỷ Vân Thư ngồi dậy xong, vén bức màn nhìn ra bên ngoài.
Bên ngoài giông tố ầm ầm, mặt đường lầy lội rất nhiều nước.
Giống như sắp có ngập úng.
Bởi vì xe ngựa đã bị nghiêng đi, nước mưa từ trên cửa sổ rơi vào trong xe ngựa, tựa như muốn lấp toàn bộ không gian bên trong xe ngựa.
"Mau giải quyết đi." Hắn ra lệnh.
"Vâng, Vương gia."
Lang Bạc hạ lệnh cho toàn bộ thị vệ xuống đẩy chiếc xe ngựa.
Đẩy thật lâu, chiếc xe ngựa hết nghiêng trái lại ngã phải —
Bánh xe lăn qua lộn lại trong chiếc hố lầy lội, cuối cùng vẫn không thể lăn ra.
Con ngựa cố hết sức chạy kéo, cùng với tiếng mưa rơi, một mảnh hỗn loạn.
Thực sự không có cách nào!
Lang Bạc nói: "Vương gia, bánh xe ngựa không di chuyển được, có khả năng cầu Vương gia xuống xe ngựa."
Vì thế Cảnh Dung liền mang theo Kỷ Vân Thư cùng Vệ Dịch xuống xe.
Mặc dù đã có dù che mưa, nhưng mưa quá lớn, quần áo dường như đều đã ướt đẫm một nửa.
Cảnh Dung không màng đến ánh mắt của mọi người, kéo Kỷ Vân Thư đến ôm vào trong lòng mình.
Đường Tư cũng nhảy xuống xe ngựa, cầm dù ở trong tay, tay còn lại còn cầm một chiếc bánh.
Đứng ở một bên giống như đang xem kịch hay.
Kỷ Vân Thư bị Cảnh Dung ôm ở trong lòng cũng không có phản kháng.
Nàng nhìn thoáng qua phía trước nói: "Nếu đã đến ngoài thành Bắc Lương, đi thêm một đoạn đường ngắn là có thể đến nghĩa trang."
Nghĩa trang?
Tất cả ánh mắt đều đồng thời hướng về phía nàng.
Kỷ Vân Thư giải thích: "Phúc bá là người trông coi nghĩa trang."