Chương 473: Nên vui hay buồn

Từ sau khi tỉnh lại, sắc mặt Vệ Dịch tuy đã tốt hơn một chút, nhưng so với ngày thường lại ít nói hơn rất rất nhiều.

Nếu ngoài trời mưa phùn bay lất phất, hắn liền khoác áo ngoài đứng một mình ở trên bậc thềm, ngước đôi mắt trong veo thanh thuần, bất động nhìn nước mưa từ trên mái hiên kéo nhau rơi xuống.

Khi trời tạnh, hắn lại đứng ở trong viện nhìn ra cây cổ thụ bên ngoài.

Những tán lá vươn ra đón ánh nắng mặt trời, bóng in lên mặt đất vẫn còn chưa khô hoàn toàn, tựa như một bức tranh thuỷ mặc, nếu nhìn kỹ, lại có chút không rời mắt được.

Nhưng mỗi lần Vệ Dịch đứng ở đó chính là đứng suốt mấy canh giờ!

Nha đầu nhắc hắn đi vào uống thuốc hắn cũng không đi. Bên ngoài trời lạnh, muốn khoác thêm cho hắn nhiều hơn một chiếc áo hắn cũng không nghe.

Ngay cả khi nghe được nha đầu nói sẽ làm thịt heo xào hắn thích, cũng không cảm thấy hắn hào hứng như trước.

Không phải hắn thích ăn thịt nhất sao?

Nha đầu thực sự đã làm rất nhiều cách nhưng thế nào hắn cũng không chịu nhúc nhích.

Không biết phải làm sao!

Cuối cùng —

Cũng chỉ có thể đi tìm Kỷ Vân Thư.

Sáng sớm, bầu trời dần dần trong xanh, ánh mặt trời xuyên qua khe núi, từng tia sáng mỏng manh nhàn nhạt chiếu vào trong viện.

Nhưng không hề cảm thấy chói mắt.

Vệ Dịch đứng ở trong viện, ngẩng đầu nhìn chằm chằm chiếc lá ở trên cành đã bị sâu gặm thủng rất nhiều lỗ.

Chiếc lá đung đưa trái phải trong gió sớm!

Tựa như lúc nào nó cũng có thể rơi xuống.

Kỷ Vân Thư cầm chiếc áo choàng màu xám đậm từ tay nha đầu, đi đến bên cạnh hắn, đem áo choàng khoác lên người hắn.

Nàng hỏi: "Có phải vì thuốc đắng quá nên mới không uống không?"

Vệ Dịch nghe thấy liền lắc đầu.

"Vết thương của ngươi vẫn chưa lành hẳn, mau về phòng nghỉ ngơi đi."

Hắn như cũ tiếp tục lắc đầu.

Thấy hắn kiên định như vậy, Kỷ Vân Thư cũng không nói gì, theo ánh mắt của hắn nhìn qua.

Tầm mắt cũng chăm chú nhìn vào phiến lá tràn đầy lỗ thủng ở trên cây.

Ánh sáng xuyên qua những chiếc lỗ đó, từng tia từng tia xuyên xuống dưới.

Rất đẹp!

Trầm mặc hồi lâu, Kỷ Vân Thư mới hỏi hắn: "Ngươi nhìn thấy cái gì?"

Vệ Dịch chớp chớp mắt, môi mỏng khẽ mở.

Nói ra một câu: "Thật đẹp."

"Là cây đẹp? Hay là lá cây đẹp?"

Khoé môi hắn từ từ cong lên, mặt mày thanh tú nghiêng ánh mắt, nhìn Kỷ Vân Thư.

Trong ánh mắt mang theo tia ấm áp.

"Thư Nhi đẹp nhất!"

Giọng nói cực kỳ nghiêm túc!

Từ sâu trong mắt biểu lộ thâm tình.

Âm thanh nhẹ nhàng, mang theo ngây thơ cùng đáng yêu.

Sắc mặt Kỷ Vân Thư đột nhiên đỏ lên.

Hai mắt nhìn thẳng đón nhận ánh mắt hắn.

Chỉ cảm thấy trong lòng bỗng nhiên căng thẳng.

Không biết vì sao, nàng thoáng cảm thấy như Vệ Dịch đã trở thành một người khác.

Vừa quen thuộc vừa lạ lẫm.

Không khí đột nhiên kỳ quái —

Vệ Dịch đột nhiên vươn bàn tay to rộng từ trong tay áo, từng chút từng chút chạm vào bàn tay mảnh khảnh của Kỷ Vân Thư.

Sau đó nắm chặt!

Một khắc kia, cả người Kỷ Vân Thư run lên!

Nàng cúi đầu nhìn bàn tay của mình đang bị Vệ Dịch nắm lấy, sửng sốt vài giây, ánh mắt lại chậm rãi ngước lên, chỉ nhìn thấy rõ góc mặt của Vệ Dịch.

Hắn giường như không có gì xảy ra, tầm mắt như cũ vẫn dừng ở phiến lá tràn đầy lỗ thủng.

Cực kỳ an tĩnh.

Sau đó, bàn tay nắm lấy tay Kỷ Vân Thư lại dùng sức hơn vài phần.

Kỷ Vân Thư cũng không tránh hắn.

Cứ vậy nắm chặt.

Gió thổi nhè nhẹ quét qua hai người họ.

Nhưng trong lòng Kỷ Vân Thư cảm thấy kỳ quái, sau khi tỉnh lại, hắn rõ ràng đã thay đổi rất nhiều, không chỉ nói ít đi, ngay cả khí chất cũng không giống như trước.

Hoàn toàn không có bộ dáng ngây ngốc như trước kia.

Ngoài cửa!

Không biết Cảnh Dung đã đứng ở đó bao lâu, lẳng lặng thu hết một màn này vào mắt.

Kỳ thật, hắn cũng có cùng suy nghĩ với Kỷ Vân Thư, đều cảm thấy sau khi Vệ Dịch tỉnh lại, như trở thành một người khác.

Hơn nữa lần trước Mộ Nhược cũng đã nói.....

Nghĩ đến đây, hắn không biết nên vui? Hay là nên buồn?

Lúc này, Lang Bạc chạy tới, cúi thấp người hạ giọng nói: "Vương gia, quả nhiên, Diệc Vương thật sự phái người tới gϊếŧ người diệt khẩu, Tử Nhiên tới báo, đã bắt được người mới phái đến, đã dùng mê dược đánh choáng, đang trên đường áp giải vào kinh, không bao lâu có thể đến kinh thành."

Hắn nhẹ giọng " Ừm" một tiếng.

Không nói thêm lời nào.

Lang Bạc khó hiểu, ngẩng đầu nhìn thoáng vào trong viện, liền hiểu ra.

"Vương gia..."

Cảnh Dung ngắt lời hắn, mặt lộ vẻ nghiêm túc, nghiêng người phân phó: "Ngươi lập tức báo cho Tử Nhiên, nhất định phải bảo vệ người này thật tốt, bổn vương muốn hắn sống cho đến khi tới Đại Lý Tự."

Trong mắt, thoáng qua một tia sát ý!

"Vâng."

Lang Bạc đáp.

Một lát sau, Cảnh Dung đi tìm Mộ Nhược.

Tiểu tử kia đang ngồi cùng Đường Tư, hai người ngồi vây quanh chiếc bàn đá, nói nói cười cười.

Hai người này không phải luôn luôn cãi nhau sao? Từ bao giờ quan hệ trở nên tốt như vậy?

Cảnh Dung đi tới, không nói lời nào, trực tiếp ngồi xuống.

Hắn tự rót cho mình một chén trà, yên lặng đưa lên uống.

Khách không mời mà đến!

Mộ Nhược cùng Đường Tư không hẹn mà cùng nhau im lặng, bốn mắt quay sang nhìn hắn chằm chằm.

"Ngươi có tâm sự gì vậy? Chẳng lẽ vừa rồi đi tìm Vệ Dịch, sau đó nhìn thấy thứ không nên nhìn?" Mộ Nhược trêu chọc.

"..."

"Đừng nhăn mặt như vậy, có tâm sự gì ngươi cứ nói ra."

"..."

Trước sau đều không đáp lại.

Tròng mắt Đường Tư chuyển động, quay sang nhìn hắn, hỏi: "Vương gia, ngài có muốn biết vừa nãy chúng ta đang nói cái gì không?

"Không!" Hắn lạnh lùng trả về một câu.

"Thật là nhạt nhẽo."

Nàng ấy hừ một tiếng.

Mộ Nhược cười thầm, lười biếng duỗi eo một cái, đứng dậy đi đến bụi cây trúc, duỗi tay ngắt một cành.

Cầm ở trong tay, không ngừng lắc lư.

Không nghĩ tới, Kỷ Vân Thư cũng đi tới đây.

Nàng nhìn thoáng qua Cảnh Dung đang uống trà, sau đó quay sang nói với Đường Tư: "Đường cô nương, cô nương tránh mặt đi một chút được không?"

Hả?

"Vì sao? Có chuyện gì ta không thể nghe sao?"

Sắc mặt Kỷ Vân Thư trầm xuống.

Mộ Nhược chạy ra nói với Đường Tư: "Nghe lời Kỷ tiên sinh, ngươi tránh mặt một lát đi."

Ngạc nhiên là Đường Tư sau khi nghe xong.

Bàn tay cầm lấy dải lụa đỏ ở bên hông, hừ một tiếng rồi rời đi.

Kỷ Vân Thư buồn bực: "Nàng ấy từ khi nào nghe lời người như vậy?"

"Bởi vì nàng ấy muốn học y thuật, đương nhiên phải nghe lời ta rồi."

??? Như vậy cũng được sao

Mộ Nhược ngồi xuống, hỏi: "Nói đi, ngươi muốn hỏi gì, xem ra mục đích của ngươi và Cảnh Dung giống như nhau."

Kỷ Vân Thư lần nữa nhìn thoáng qua Cảnh Dung.

Sau đó nói: "Ta muốn biết tình hình của Vệ Dịch."

Không khí dần trầm mặc!

Mộ Nhược xụ mặt, chỉ nhìn cành trúc ở trong tay.

Nói: "Tình hình Vệ Dịch rất tốt."

"Ta không phải nói cái đó."

"Vậy ngươi muốn hỏi cái gì?"

"Ta đã giao Vệ Dịch cho ngươi nửa năm, nửa năm nay, ngươi đã giúp ta điều trị chứng bệnh của hắn, không có khả năng đến hiện tại cũng không có kết quả gì?"

"Ta đã nói rồi, bệnh này nếu muốn chữa, nhanh thì vài năm, chậm thì mất hàng chục năm."

"Mộ Nhược, ngươi nói thật cho ta biết."

Mộ Nhược dừng một chút, ngẩng đầu nhìn nàng: "Vậy ngươi phát hiện ra điều gì sao?"

"Ta cũng không biết."

Ánh mắt nàng dừng ở trên cành trúc trên tay Mộ Nhược.

"Ta nói thật, ta cũng không rõ tình hình hiện tại của Vệ Dịch, hắn có thể khỏi, cũng có thể không khỏi, rốt cuộc ta cũng không thể nào biết. Có lẽ, ngươi có thể coi như hắn thật sự đã khỏi."

Lời này!

Tựa như giấu ở dưới lớp nước sâu, làm người ta không thể nắm bắt.

Làm cho Kỷ Vân Thư ngây ngốc một hồi lâu!

Cảnh Dung trước giờ vẫn không nói gì đột nhiên lên tiếng: "Nếu tình hình của Vệ Dịch đã ổn, vậy lập tức xuất phát, không cần ở lại An Phủ làm chậm trễ thời gian."