Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Chương 472: Phúc lớn mạng lớn

« Chương TrướcChương Tiếp »
Một giây sau —

Cảnh Dung trực tiếp gỡ tay nàng ấy ra, nói: "Mộc Cẩn cô nương là người thông minh, cô nương cũng nên hiểu đạo lý chuyện tình cảm không thể cưỡng cầu, ý tốt của cô nương, bổn vương xin nhận, nhưng ta và cô nương không cùng một kiểu người, xin cô nương hiểu cho."

Sau khi nghe xong, Mộc Cẩn lùi về sau vài bước, đôi mắt ngân ngấn nước mắt mở lớn.

Nhìn Cảnh Dung rời đi.

Tay nàng ấy dừng ở giữa không trung.

Nàng ấy thân là mỹ nữ nổi danh An Phủ, từ lâu đã mang danh là tài nữ, vô số nam tử làm thơ tặng cho nàng ấy, chỉ vì muốn lấy được một nụ cười của nàng.

Nhưng vị Vương gia này chỉ hận không thể cách xa nàng ấy hàng ngàn dặm.

Lang Bạc đứng nguyên tại chỗ, do dự không biết nên đi hay không, hắn nhấc chân lên một lúc, sau cùng vẫn tạm thời đứng lại.

Hắn ta nhỏ giọng nói với Mộc Cẩn: "Mộc Cẩn cô nương, Vương gia có chuyện quan trọng cần phải làm, cô nương vẫn nên đi về trước đi."

"..."

Lang Bạc tuy là một kẻ thô lỗ nhưng khi thấy tâm ý của nàng ấy bị cự tuyệt, trong lòng khó tránh khỏi có vài phần thương cảm.

Đành thở dài một tiếng, dứt khoát —

Đổi đề tài, hắn ta chỉ vào đồ vật đã bị đổ vỡ trên mặt đất: "Đây là thứ gì? Vì sao lại thơm như vậy?"

"..."

Mộc Cẩn không đáp lại hắn ta.

Ánh mắt vẫn nhìn theo hướng Cảnh Dung vừa rời đi.

Lang Bạc cảm thấy có chút xấu hổ!

Sau đó hắn ta cười hai tiếng, nói: "Mộc Cẩn cô nương, không giấu gì cô nương, trong lòng Vương gia kỳ thật đã có người khác, cho nên mới..."

Mới cự tuyệt cô nương.

Nhưng lời còn chưa nói xong.

"Là vị Kỷ tiên sinh ban nãy đúng không?"

Hả?

Lang Bạc giật mình!

Hắn ta vội vàng giải thích: "Mộc Cẩn cô nương ngươi đừng hiểu lầm, Kỷ tiên sinh là nam tử, ý của ta là muốn nói..."

"Ánh mắt Vương gia khi nhìn nàng rất khác biệt, chắc hẳn, ta nên gọi vị Kỷ tiên sinh kia là Kỷ cô nương nhỉ?"

Làm sao nàng ấy không nhìn thấy được?

Ngay từ lễ hội hoa đăng đó, nàng ấy sớm đã nhìn ra.

Ồ!

Miệng Lạng Bạc cứng đờ.

Không biết nói gì nữa.

Mộc Cẩn cười chua xót: "Ta hiểu rồi."

Sau đó nàng ấy lấy từ ống tay áo ra một gói nhỏ, đưa cho Lang Bạc: "Đây là lá trà ta mang đến, có thể xua đuổi hàn khí, ngươi hãy giao cho Vương gia nhà ngươi giúp ta."

"Cái này..."

Mộc Cẩn có chút thất thần rời đi.

Lang Bạc nhìn nàng, trong lòng thật không mấy dễ chịu!

Cũng không biết đây là cảm giác gì.

Hai ngày nay, bọn họ vẫn luôn ở cùng nhau, tuy rằng Mộc Cẩn văn thơ lai láng nhưng những lời nói ra đều sáo rỗng, nhưng nếu không còn được nghe nữa, hắn ta lại cảm thấy có chút mất mát.

Ài —

Hắn ta lại thở dài một tiếng.

Cầm túi trà trong tay, hắn sững sờ đứng tại chỗ một hồi lâu.

...

Kỷ Vân Thư vừa đến cửa phòng Vệ Dịch đã nghe thấy tiếng của nha đầu thâpj phần vui mừng nói: "Kỷ tiên sinh, Vệ công tử đã tỉnh lại."

Nàng gật đầu.

Đi vào trong.

Trong phòng, Vệ Dịch nằm ở trên giường, gương mặt vẫn còn nhợt nhạt ốm yếu, đôi mắt từ đầu đến cuối đều mở to, không hề nhúc nhích nhìn chằm chằm màn lụa màu trắng đang rũ xuống.

Ánh mắt ngây ngốc, để lộ vài phần không vui.

Nhưng lại cực kỳ sáng ngời!

Mộ Nhược ngồi ở mép giường, trước tiên cầm lấy tay hắn bắt mạch, sau đó lấy tay ấn lên người hắn.

Hỏi: "Nơi này có đau không?"

Vệ Dịch không đáp.

"Còn nơi này thì sao?"

Không đáp!

"Nơi này?"

Như cũ không đáp!

Không đáp, cũng chính là không đau.

Mộ Nhược thở phào nhẹ nhõm, cười to: "Tiểu tử nhà ngươi phúc lớn mạng lớn, không thể chết được, ngươi yên tâm nghỉ ngơi thật tốt thêm mấy ngày nữa, ta sẽ kê cho ngươi thêm mấy thang thuốc bồi bổ thân thể, bảo đảm ba ngày sau ngươi có thể năng động nhảy nhót giống như trước, đến lúc đó, chúng ta cũng có thể xuất phát, thời gian dừng lại ở An Phủ khá lâu rồi."

Nói xong hắn liền với tay ôm hòm thuốc, đứng dậy đi tới cạnh bàn, viết một đơn thuốc mới.

Lại nâng mắt nhìn thoáng qua Kỷ Vân Thư mới tiến vào, nói: "Hắn đã tỉnh lại rồi, ngươi cũng không cần cả ngày mặt ủ mày chau lo lắng nữa."

Kỷ Vân Thư không đáp lại lời hắn.

Nàng đi đến mép giường ngồi xuống, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay dày rộng lạnh băng của Vệ Dịch.

Khẽ gọi một tiếng: "Vệ Dịch."

Nghe tiếng, tròng mắt không hề nhúc nhích của Vệ Dịch lúc này mới có phản ứng, chớp vài cái, nghiêng đầu, đón lấy ánh mắt của Kỷ Vân Thư.

Đôi môi khô khốc lãnh đạm tràn ra một chút tươi cười.

Hai tròng mắt không dại ra như trước mà mang theo một cỗ linh khí.

Yết hầu của hắn lăn lộn một hồi lâu, mới chậm rãi nói ra một câu: "Thư Nhi."

"Ta ở đây."

Kỷ Vân Thư vui đến phát khóc, nước mắt từng giọt nối nhau chảy xuống, vừa đúng rơi trên mu bàn tay của Vệ Dịch.

Tay của hắn hơi động đậy, nâng lên, khẽ chạm vào khuôn mặt Kỷ Vân Thư, đốt ngón tay thon dài vỗ nhẹ lên khoé mắt, lau đi nước mắt của nàng.

"Thư Nhi đừng khóc, ta không sao."

Thanh âm nhẹ nhàng, lại có chút thật thà.

"Đồng ý với ta, Vệ Dịch, về sau không được như vậy nữa, nếu ngươi xảy ra chuyện gì, cả đời này ta sẽ không tha thứ cho bản thân mình."

"Thư Nhi đừng khóc, đừng khóc....."

"Ta không khóc, bởi vì thấy ngươi tỉnh lại, ta vui mừng quá nên mới rơi nước mắt." Nàng cười đem nước mắt nghẹn trở về.

Trên mặt Vệ Dịch mang theo nét dịu dàng như ngọc, khẽ cười, phảng phất như ánh mắt trời ngày xuân, khiến người ta cảm thấy thoái mái, an tâm...

Mộ Nhược viết xong đơn thuốc lập tức trực tiếp đưa cho nha đầu.

"Cầm đi bốc thuốc đi."

"Vâng." Nha đầu kia chỉ đáp một tiếng, vội vàng chạy đi.

Mộ Nhược khẽ xoay cổ, bước chân ra ngoài.

Ngoài cửa, Cảnh Dung đứng dưới mái hiên, ngửa đầu, nhìn những đám mây xen kẽ nhau trên bầu trời.

Mộ Nhược cũng không gọi hắn, chỉ đi đến bên cạnh, hứng nước mưa từ dưới mái hiên chảy xuống.

Vô cùng vui vẻ!

Vẫn không quên nhíu mày nói một câu: "Nước mưa này cũng thật lạnh, so với thời tiết còn lạnh hơn."

Trong lời nói rõ ràng có ẩn ý!

Cảnh Dung cũng không để ý đến hắn ta, như cũ nhìn đám mây đen ở trên đỉnh đầu.

Mộ Nhược rửa tay xong, lấy khăn tay ra lau khô, sau đó liếc hắn một cái, khoé miệng treo nụ cười.

Hắn ta hỏi: "Thế nhưng trong lòng lại ấm áp?"

Giọng điệu đầy vẻ trêu chọc.

Cảnh Dung quay sang liếc hắn một cái, nói: "Có việc gì cứ nói."

"Nếu không có ta, Kỷ tiên sinh cũng sẽ không tới tìm ngươi, nhất định ngươi cũng đã đem băn khoăn ở trong lòng hết thảy đều nói cho nàng biết, nếu không ngươi cũng sẽ không tới đây."

" Ừm."

" Ừm? Ừm cái gì chứ?"

Cảnh Dung căn bản không để ý đến hắn ta.

Mộ Nhược cười vài tiếng, thế là xong.

Sau đó, hắn ta cũng ngửa đầu nhìn đám mây đen trên đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói một câu: "Cũng không biết, là tốt hay xấu."

Hả?

Cảnh Dung nghiêng người, ánh mắt kỳ quái liếc hắn ta.

"Ngươi có ý gì?"

"Có lẽ đây là trời cao an bài, tiểu tử Vệ Dịch kia phúc lớn mạng lớn, một mũi tên xuyên qua ngực cũng không chết được, không những thế bệnh tình cũng có chút khởi sắc."

Vẻ mặt Cảnh Dung đầy kinh ngạc.

Tựa hồ như hiểu ra điều gì đó.

"Ngươi nói bệnh tình, ý chỉ...."

Lời còn chưa nói xong.

Nha đầu điên Đường Tư kia cũng không biết từ nơi nào lại xuất hiện, cả người trực tiếp xen vào giữa hai người bọn họ, tách bọn họ ra hai bên.

Ngay sau đó, nàng ấy cũng nhìn quả bầu mà vẽ ra chiếc gáo, học theo Mộ Nhược, bắt đầu hứng nước mưa dưới mái hiên rửa tay.

Còn nghiêng đầu sang hỏi Mộ Nhược: "Nước này có sạch không vậy?"

Mộ Nhược trên mặt tràn đầy ghét bỏ, trầm giọng nói: "Đây là vô căn thuỷ, hay dùng để làm thuốc dẫn."

"Vô căn thuỷ? Là thứ gì thế?"

"Chính là nước mưa."

Đường Tư hừ lạnh, "Nước mưa thì nói là nước mưa, cái gì mà vô căn thuỷ, người Trung Nguyên các ngươi nói chuyện đều thích dùng từ ngữ phức tạp."

Nói xong, nàng ấy lại hớn hở hứng nước rửa tay lần nữa.

Ba người đứng cạnh nhau, hai bên cao ở giữa thấp.

Khung cảnh trông vô cùng buồn cười!
« Chương TrướcChương Tiếp »