Chương 470: Đây có phải là lần cuối cùng hay không

Không muốn sao?

Cảnh Dung bước đến, vừa đi vừa nói: “Biết vì sao nó gọi là《Tạp Nam Ký》không?”

Kỷ Vân Thư lắc đầu!

“Bởi vì nó chỉ là một cuốn sách vô dụng ghi chép lộn xộn không có kết cấu văn thư.” Cảnh Dung nói.

Kỷ Vân Thư nghi ngờ.

Cảnh Dung trực tiếp duỗi tay cầm lấy cuốn 《Tạp Nam Ký》từ trong tay nàng, tùy ý lật vài tờ, trên mặt đầy vẻ ghét bỏ cùng khinh thường nói: “Nàng xem không hiểu là đúng, bên trong đều là những thứ không có giá trị. Tuy có thể coi là sách cổ, nhưng cổ nhân lại quá nhiều tạp niệm, yêu thích bất đồng. Những thứ trong《Tạp Nam Ký》cũng cực kỳ tạo nham, nếu xem qua thứ này không chỉ hại não mà còn lãng phí thời gian.”

Nói xong hắn ném cuốn sách lên bàn, không thấy có nửa điểm yêu thích.

Kỷ Vân Thư liền buồn bực, đôi môi đỏ ửng hé mở: “Phải không? Nhưng sách này là do đích thân Mộc Cẩn cô nương tặng chàng, nàng ấy học thức uyên bác, bụng đầy kinh luân, số sách đã đọc có lẽ cũng đã chất thành núi, sách do nàng ấy đưa hẳn là sách hay mới đúng.”

Cảnh Dung nói thẳng: “Chỉ cần là sách nàng xem không hiểu thì đó đều là sách rác, chẳng khác gì một vật trang trí.”

Đôi mắt kia thâm thúy cưc kỳ nghiêm túc.

Lời này rõ ràng là lời âu yếm mù quáng!

Kỷ Vân Thư đỏ mặt xấu hổ, không thể nói lại, lời nói đến họng lại nuốt trở về.

Nàng chỉ đơn giản dời ánh mắt đi, nhìn đến bàn tay đang quấn băng vải của hắn liền lộ ra sự lo lắng.

Nàng mím môi hỏi: “Vết thương trên tay chàng đã tốt hơn chút nào chưa?”

“Đã tốt hơn rất nhiều.”

“Ta nghe Mộ Nhược nói, thuốc là do cô nương Mộc Cẩn mang đến, thuốc đó còn rất hữu hiệu.” Giọng nói của nàng thanh đạm, không nghe ra được cảm xúc trong đó, lại nói tiếp: “Chỉ là không nghĩ tới Mộc Cẩn cô nương cũng hiểu được dược lý.”

Cảnh Dung âm thầm nhếch môi cười khẽ, hắn ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, nâng bàn tay bị thương lên huơ huơ trong không khí, hỏi: “Nàng tới là vì quan tâm tới thương tích của ta sao?”

“Không phải!”

Lời ít mà ý nhiều.

Nàng nói dối, lập tức đẩy chén thuốc kia tới trước mặt hắn một chút: “ Ta chỉ tiện đường tới đưa thuốc cho chàng thôi. Trời lạnh như vậy, chàng mau uống đi cho nóng. Mộ Nhược nói tác dụng của thuốc cũng phụ thuộc vào nhiều độ và thời gian, uống sớm một chút hiệu quả của thuốc sẽ có càng tốt hơn.”

Cảnh Dung đưa mắt liếc chén thuốc một cái, ý cười nơi khóe miệng càng rõ ràng hơn, nhưng cũng không có ý bưng lên uống, thay vào đó thu liễm hạ mắt xuống.

Hắn nói: “Thuốc của Mộ Nhược mang đến thật sự quá đắng, lòng dạ hắn ta khó lường, cố ý kê thuốc thật đắng cho ta, cho dù uống vào cũng chỉ là bồi bổ thân thể, không có tác dụng gì với vết thương cả.”

Cảnh Dung vừa nói vừa đẩy chén thuốc trở về.

Kỷ Vân Thư nói thẳng: “Thuốc đắng dã tật.”

Lại lần nữa đẩy chén thuốc tới trước mặt hắn, còn không quên nói một câu chua loét: “Hai ngày nay Mộc Cẩn cô nương vẫn luôn ở cạnh chăm sóc cho chàng, mặc dù hiện tại không có mỹ nhân ở đây nhưng cũng không thể không uống thuốc được.”

Phụt —

Cảnh Dung buồn cười, trong lòng tiểu cô nương này cũng biết ghen tuông.

Hắn cũng không định tiếp tục trêu chọc nàng, đưa tay chỉ xung quanh, nói: “Nàng nhìn thử đi, Mộc Cẩn cô nương kia đâu có ở đây? Nếu không ở đây thì làm sao chăm sóc như nàng vừa nói?”

Phải, đúng là cả trong phòng hay ngoài viện đều không có!

Nhưng nói không chừng là đang trên đường đi tới.

Kỷ Vân Thư nhấp môi, không trả lời hắn.

Cảnh Dung ngồi thẳng người lên, giải thích: “Hai ngày nay Mộc Cẩn cô nương quả thật có tới đây, nhưng cũng không phải ở bên cảnh bổn vương mà ở cạnh Lang Bạc.”

Hả?

Có ý gì?

Cảnh Vân Thư hoang mang nhìn chằm chằm hắn.

Cảnh Dung thu lại ý cười, lộ ra vẻ nghiêm túc: “Bổn vương vẫn luôn bận rộn với chuyện ở nha môn, còn có chuyện thích khách lần này, trong lòng lo lắng cho Vệ Dịch, lại bận tâm đến nàng nữa, làm sao có thời gian nhàn rỗi cùng người khác làm thơ hay nói chuyện về nhân sinh triết học? Mộc Cẩn cô nương tuy tính cách khó gần nhưng thực sự là một cô nương tốt, không nói đến việc nhã nhặn với người khác, nàng ấy còn là người rất tự nhiên cởi mở, nhưng cho dù vậy bổn vương cũng không hề để ý đến. Muôn hoa đua nở, dù cho diễm lệ như thế nào, không phải thứ bổn vương thích thì bổn vương sẽ không ngắt lấy, cho nên ta lệnh Lang Bạc ngăn nàng ấy lại, không cho nàng ấy tiến vào nơi này. Chỉ tội nghiệp Lang Bạc, phải thay ta ngăn nàng ấy lại, tiếp nàng nghe một đống thơ từ ca phú, e rằng lỗ tai sắp tạo kén luôn rồi.”

Thật đau lòng cho Lang Bạc.

Những điều Cảnh Dung nói hoàn toàn ngoài ý muốn của Kỷ Vân Thư, nàng nhíu mày: “Nhưng ta nghe Mộ Nhược nói…”

Nàng còn chưa nói xong Cảnh Dung đã ngắt lời: “Tên tiểu tử Mộ Nhược kia lòng dạ khó lường, những gì hắn nói mà nàng cũng tin?”

Ách!

Hai mắt Kỷ Vân Thư mở to, trong lòng như bừng tỉnh, hóa ra vừa rồi Mộ Nhược với Đường Tư cùng nhau diễn kịch trước mặt nàng.

Thế mà nàng vẫn tin hoàn toàn!

Đúng là còn quá ngây thơ.

Cảnh Dung đột nhiên cầm lấy đôi tay lạnh lẽo của nàng, cúi đầu nhìn thẳng vào đôi mắt hạnh tuyệt đẹp của nàng: “Vân Thư, tâm ý của bổn vương như thế nào, suốt nửa năm qua ta chưa từng cất giấu, nàng còn không rõ sao? Cả đời này của bổn vương ngoại trừ nàng, trong mắt không còn nữ nhân nào khác. Hôm nay ta nói rõ trước mặt nàng, để nàng bỏ xuống tất cả nghi ngờ với ta.”

Hắn nói cực kỳ nghiêm túc, ánh mắt chứa đầy sự thâm tình lại mang theo mị lực khiến người khác không cách nào kháng cự nổi.

Nàng cúi đầu, nhẹ giọng nói một câu: “Ta không nghi ngờ chàng, chàng đối xử với ta thế nào, ta đều nhìn rất rõ.”

“Vậy sao nàng còn giận dỗi với bản vương?”

“Có sao?”

“Trên mặt nàng viết rất rõ.”

Nàng hơi chột dạ.

Không thể không thừa nhận, trong lòng nàng thực sự thấy không thoải mái.

Tựa như thời tiết hai ngày nay vậy, u ám rầu rĩ.

Nàng hơi nghiêng người, không đáp lại.

Cảnh Dung nhìn bộ dáng của nàng, cong miệng cười.

Nhưng trong chốc lát, nụ cười của hắn chợt tắt.

Hắn buông tay nàng ra, đưa mắt nhìn ra làn mưa phùn trắng xóa đang rơi xuống mái hiên. Quay người đi tới cửa, hắn chậm rãi nói: “Kỳ thật hai ngày qua ta biết trong lòng nàng rất khó chịu. Vệ Dịch xảy ra chuyện như vậy, nàng sẽ luôn tự trách bản thân, trong lòng nhất định càng khó chịu hơn so với bất cứ ai, ta vốn nên đến an ủi nàng, cùng nàng bên cạnh chăm sóc Vệ Dịch mới đúng. Nhưng ta không làm như vậy, nàng nói ta lạnh lùng cũng được, nói ta vô tình cũng thế. Nhưng Vân Thư, ta còn sợ hãi hơn nàng. Bởi vì người nên tự trách không phải là nàng mà là ta. Từ đầu tới cuối người Cảnh Diệc muốn tiêu diệt cũng chỉ có ta, ta rất sợ khi nhìn thấy Vệ Dịch nằm trên giường, ta sợ chính mình sẽ biến thành một Cảnh Diệc thứ hai, gϊếŧ người không chớp mắt.”

Ách!

Đúng, hắn thật sự rất sợ!

Hắn sợ khi nhìn thấy Vệ Dịch toàn thân đầy máu nằm hôn mê bất tỉnh thì chút lòng nhân từ cùng tình thân cuối cùng trong lòng hắn đối với Cảnh Diệc sẽ biến mất, sau đó nổi sát tâm gϊếŧ chết Cảnh Diệc.

Như vậy chẳng phải hắn thật sự sẽ trở thành Cảnh Diệc thứ hai sao?

Kỷ Vân Thư thật sự bất ngờ, nàng không hề nghĩ đến việc này.

Tim nàng đập thình thịch, nhìn tấm lưng rắn chắc như núi của hắn, nàng chỉ thở hắt ra, không nói dù chỉ một câu.

Cảnh Dung xoay người lại, tiếp tục nói: “Cho nên hai ngày nay đều là Mộ Nhược mang tin tức của Vệ Dịch đến cho ta, biết tình hình hắn đang chuyển biến tốt, ta cũng rất yên tâm. Vân Thư, ta hứa với nàng, ta sẽ không trở thành người giống như Cảnh Diệc. Vì có lời hứa này nên mặc dù hiện tại như vậy, ta vẫn như cũ cho hắn thêm một cơ hội, nhưng ta không thể cam đoan, đây có phải là lần cuối cùng hay không.”

Trong ánh mắt hắn mang theo hàn ý.