Có một câu nói rất đúng, ngươi càng lùi bước, quân địch sẽ càng mạnh hơn!
Chuyện này, Cảnh Dung không thể nuốt trôi.
Hắn rút bàn tay bị thương lại, dùng những ngón tay chai sạn vuốt lên vuốt xuống những băng vải màu trắng quấn quanh tay mình.
Hắn nói: “Bây giờ ta đã tới Ngự phủ, hắn ta vẫn không muốn thu tay. Ta vẫn có thể tiếp tục bỏ qua lần nữa hay sao? Vì sao?”
“Nếu nói như vậy, ngươi đã có ý định gì ư?” Mộ Nhược hỏi.
Hắn gật đầu.
Sau đó nói những gì mình đã phân phó với Lang Bạc cho Mộ Nhược nghe.
Mộ Nhược kinh ngạc: “Cho dù ngươi thật sự bắt được người sống, nhốt lại trong Đại Lý Tự thì như thế nào? Tố cáo Diệc Vương? Nhưng theo ta thấy, tin tức còn chưa ra khỏi Đại Lý Tự đã bị chặn lại, căn bản không truyền được đến tai hoàng thượng. “
“Ta nói sẽ tố cáo Cảnh Diệc khi nào? “
“Vậy ngươi có ý gì? “
Cảnh Dung mỉm cười: “Cảnh Diệc nhất định sẽ nghĩ mọi cách để gϊếŧ người kia. Chỉ có người chết, mới có thể chết không đối chứng. Hắn ta không cần phải lo lắng phụ hoàng biết chuyện ta bị đuổi gϊếŧ. Nhưng mục đích của ta, đúng là muốn người kia chết ở trong nhà giam Đại Lý Tự. Tới lúc đó, Đại Lý Tự thiếu khanh Dư đại nhân sẽ dựa theo sự phân phó của ta, đích thân báo cáo trước mặt phụ hoàng. Mặc dù không có chứng cứ, hung thủ cũng đã chết, nhưng có một số chuyện không cần chứng cứ, cũng không cần kết quả. Phụ hoàng là người thận trọng, sao sẽ không phát hiện ra điểm khả nghi trong đó? Không có lý do gì khi có người đuổi gϊếŧ ta, sau khi hung thủ bị áp giải tới Đại Lý Tự thì đột nhiên chết.
Hơn nữa mấy năm nay, Cảnh Diệc vẫn luôn âm thầm móc nối với Đại Lý Tự Khanh, muốn gϊếŧ chết một người trong nhà giam Đại Lý Tự, quả thực dễ như trở bàn tay. Tuy nhiên, ngay cả khi phụ hoàng hiểu ra, ông ấy chung quy cũng sẽ lựa chọn bỏ qua vụ này, bởi vì lo lắng hoàng thất sẽ bị gièm pha nếu tiết lộ ra ngoài. Nhưng ngươi đoán xem, phụ hoàng sẽ đối xử với Cảnh Diệc giống như lúc trước hay sao? “
Khi nghe hắn nói những lời này, Mộ Nhược giống như bừng tỉnh.
“Ta hiểu rồi, ngươi đang muốn… rung một hồi chuông cảnh báo cho phụ hoàng ngươi!”
“Xem ra ngươi cũng không ngu ngốc.” Cảnh Dung nhíu chặt lông mày: “Tham vọng của Cảnh Diệc không phải là chuyện một sớm một chiều, nhưng phụ hoàng chưa bao giờ bận tâm tới cùng. Hiện tại, ngay cả huynh đệ của mình mà hắn ta cũng không buông tha. Hơn nữa, chỉ cần phụ hoàng tiếp tục suy ngẫm, sẽ phát hiện ra manh mối trong chuyện thái tử bao vây cung điện lúc trước.
Thái tử từ khi sinh ra đã là một người nhát gan, hay sợ phiền phức. Hơn nữa, hắn từ nhỏ đã lớn lên ở bên cạnh phụ hoàng, sao sẽ làm ra chuyện ngu ngốc như vây cung hành thích vua? Sau lưng hắn, nhất định có người châm ngòi thổi gió.
Ngoài ra, Phan tiên sinh vẫn luôn là lão sư của thái tử, vì sao sau khi thái tử rơi đài, ông ta vẫn bình yên vô sự? Nhưng, ngay trong ngày cả nhà ông ta chuẩn bị rời kinh, toàn bộ bảy người một nhà đều chết hết? Chỉ cần phụ hoàng có thể nghĩ tới đây, nhất định sẽ đề cao cảnh giác đối với Cảnh Diệc. Đây cũng coi như một chút hiếu thuận đối với một nhi tử là ta.”
Chà, hắn nói ra những lời rất cảm động lòng người!
Kỳ Trinh Đế có một nhi tử như ngươi, đúng là may mắn ba đời của ông ta!
Mộ Nhược trầm giọng: “Trông có vẻ như gió đã đổi hướng, trước sau gì vẫn thổi tới trên người của ngươi.”
“Có lẽ vậy.”
Mộ Nhược cười thâm thuý, bắt đầu thu dọn hòm thuốc trước mặt, hờ hững hỏi: “Ngươi không quan tâm một chút nào về thương thế của Vệ Dịch ư?”
“Ngươi có thể tới đây gặp ta nhanh như vậy, chứng tỏ hắn ta đã bình yên vô sự.”
“Đúng là như vậy, chỉ là Vệ Dịch bị thương, Kỷ tiên sinh luôn tự trách trong lòng. Mấy ngày nay, ta đoán chúng ta sẽ phải lưu lại An Phủ. Tốt nhất ngươi tự xử lý đi, chuyện gì cần làm thì làm nhanh đi.”
“Ừ.”
Cảnh Dung gật nhẹ đầu, một lần nữa đứng dậy, đi đến trước cánh cửa sổ mở rộng.
Bên ngoài trời đã tối đen như mực!
Ánh sáng từ một chiếc đèn l*иg treo trên mái hiên, đúng lúc chiếc vào một chưa chìm nhỏ bên cạnh bức tường. Con chim nhỏ dường như bị thương ở cánh, vỗ cánh tại chỗ, nhưng mãi không bay lên được.
Những chiếc lá phong bị gió thổi rụng rơi xuống, dừng ở bên cạnh con chim nhỏ bị thương. Con chim mất đi sự kiên nhẫn khi cố gắng bay, bắt đầu dùng mỏ nhọn mổ từng cái ở trên lá cây. Một lúc sau, nó mổ hết lỗ nhỏ này đến lỗ nhỏ khác trên những chiếc lá cây.
Ánh mắt hắn dần dần trở nên lạnh lẽo, len lỏi một chút hàn khí, vừa lúc đan xen với ánh sáng ban mai ấm áp bên ngoài.
Quỷ dị và bí ẩn!
Khiến người không thể nắm bắt.
Thật lâu sau, hắn đưa tay đóng cửa sổ lại!
Sau đó hắn xoay người nói với Mộ Nhược: “Ngươi không cần bận tâm về ta nữa, đi nghỉ ngơi đi.”
Mộ Nhược lại nói: “Sao ta có thể ngủ vào lúc này? Dù sao ngươi và ta đều thức, vậy cùng nhau ngồi đi.”
“Tùy ngươi.”
Hai người bắt đầu nói chuyện phiếm ở trong phòng, toàn là những chuyện vụn vặt, hoặc một số chuyện cũ năm xưa.
Và những chuyện cũ năm xưa đó, bọn họ đều cố tình tránh nói về chuyện của Khổng Ngu!
Không ai nhắc tới!
Ở bên ngoài, Đường Tư chờ mãi không thấy Mộ Nhược ra ngoài, thật sự cảm thấy chán nản. Nàng ấy ngáp một cái, sau đó đành phải quay trở lại chỗ ở của Vệ Dịch.
Kỷ Vân Thư vẫn canh chừng ở bên cạnh mép giường không rời nửa bước, khuôn mặt thư sinh rõ ràng đã tiều tụy rất nhiều.
Nàng liếc xéo Đường Tư đang ngồi chống cằm ngồi ở bên cạnh bàn, hỏi: “Sao ngươi vẫn còn chưa đi?”
“Đã muộn thế này rồi, ngươi nói ta đi đâu bây giờ?” Giọng nói của nàng ấy rất đáng thương.
“Đây không phải là nơi ngươi nên đến.”
“Sao các ngươi đều nói chuyện kỳ lạ như thế? Chẳng lẽ các ngươi thật sự là tội phạm chạy trốn, gϊếŧ người không chớp mắt?” Đường Tư nhớ lại những gì Mộ Nhược nói với mình trước đó.
Kỷ Vân Thư không trả lời nàng ấy.
Một lát sau, Đường Tư không chịu ngồi yên, đi tới trước mặt nàng, mở to cặp mắt chỉ chỉ vào Vệ Dịch, tò mò: “Hắn là gì của ngươi?”
Sắc mặt Kỷ Vân Thư khẽ thay đổi, cộc lốc đáp: “Thân nhân.”
“Ồ.”
Nàng ấy lại hỏi: “Khi ta nhìn thấy mũi tên phóng tới nhắm thẳng vào ngươi, vì sao những tên mặc đồ màu đen đó lại muốn gϊếŧ ngươi? Bọn chúng rốt cuộc là ai?”
Đúng vậy, mũi tên chính xác là nhắm thẳng vào nàng. Nếu như không có Vệ Dịch, cơ thể này của nàng sao có thể chịu được một mũi tên kia?
Và người muốn gϊếŧ nàng, ngoại trừ Cảnh Diệc, còn ai vào đây nữa?
Nàng rũ mắt trầm mặc, trước sau không trả lời câu hỏi của Đường Tư.
Ngược lại ——
Nàng vươn tay ra: “Trả đồ lại cho ta.”
Nàng muốn lấy lại khối mộc bài nhỏ kia!
Đường Tư giả bộ ngơ ngác: “Trả cái gì? Ngươi không nên vu khống ta.”
“Đó là thứ rất quan trọng với ta, không phải là đồ chơi. Đưa đây!” Kỷ Vân Thư nói giọng lạnh lùng nghiêm khắc.
“Thật sao?” Đường Tư trợn tròn mắt, sau này lui lại mấy bước, lấy tấm thẻ bài kia ra, niết ở trong tay, cố gắng mặc cả: “Vậy ngươi nói cho ta biết, ai đưa thứ này cho ngươi? Ta sẽ trả lại nó cho ngươi.”
Ánh mắt Kỷ Vân Thư trầm lại, gém mép chăn cho Vệ Dịch, sắc mặt lạnh lùng kéo Đường Tư đi ra bên ngoài.
Nàng nhẹ nhàng đóng cửa lại.
“Đường cô nương, tấm thẻ bài này là nương ta để lại cho ta, ta vẫn luôn mang theo bên người. Nó rất quan trọng đối với ta. Ta thực sự rất cảm ơn ngươi đã giúp chúng ta, nhưng tấm thẻ bài này, ta tuyệt đối không thể cho ngươi.”
“Nương ngươi để lại cho ngươi?” Đường Tư có chút không tin, nhưng thấy Kỷ Vân Thư dừng như không nhẫn nại nữa, đành phải ngoan ngoãn trả thẻ bài lại cho nàng, hơn nữa nói: “Đồ án trên tấm thẻ bài này của ngươi, khi còn nhỏ ta đã từng nhìn thấy.”
“Ngươi thật sự đã từng nhìn thấy?”
Kỷ Vân Thư kích động hỏi!
Đây là chân tướng duy nhất nàng có thể biết được vì sao mẫu thân nàng lại để lại tấm mộc bài này.
Thậm chí ——
Là manh mối duy nhất có thể mở ra danh tính thật sự của mẫu thân nàng.
Nhưng Đường Tư lại lắc đầu: “Ta nhìn thấy nó lúc còn rất nhỏ, có ấn tượng về nó, nhưng ta không nhớ rõ đã nhìn thấy nó ở đâu.”