Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Chương 464: Không có lý do nuốt xuống chuyện này!

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trong nha môn!

Mộ Nhược đang giúp Vệ Dịch cầm máu, từng chậu máu loãng được mang ra khỏi phòng.

Kỷ Vân Thư đứng ở mép giường, lo lắng nhìn gương mặt tái nhợt như tờ giấy trắng của Vệ Dịch.

Ngay cả khi bất tỉnh, lông mày của Vệ Dịch vẫn đan chặt vào nhau, khiến người đau lòng.

Nàng ngây ngốc, sợ hãi.

Không ngừng tự lẩm bẩm trách bản thân mình: “Là ta sai, ta không nên đưa hắn ra ngoài. Đều là ta sai…”

Hai mắt nàng đỏ hoe, hai tay đan chặt vào nhau, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay.

Một chuỗi nước mắt lớn như ngọc trai chảy dài trên má.

Cảm giác tội lỗi và lo lắng gần như khiến nàng cảm thấy cuộc sống trở nên tồi tệ hơn.

Bên ngoài cửa phòng!

Đường Tư đang ngồi ở hành lang, dùng mép quần áo lau chùi chiếc roi bạc bảo bối của mình, thường xuyên nhìn về phía trong phòng.

Sau đó hỏi Thời Tử Câm cũng đang ở dưới hành lang với mình: “Các ngươi rốt cuộc là ai? Vì sao lại có người muốn ám sát các ngươi? Hơn nữa mỗi chiêu thức đều muốn lấy mạng.”

Không có lời đáp lại.

“Ở đây là nha môn An Phủ. Ta nghe nói quan huyện tham ô nên đã bị bắt. Sao các ngươi lại ở trong nha môn? Hay là, các ngươi cũng đều là quan?”

Không có lời đáp lại!

“Ta đang hỏi ngươi!”

Vẫn không có lời đáp lại.

Đường Tư hừ một tiếng: “Một đám đều là quái vật. Dù gì ta cũng đã giúp các ngươi! Chưa tính ngay một câu cảm tạ cũng không có, bây giờ còn lạnh lùng với ta!.”

Đường Tư có chút bực mình!

Thời Tử Câm nhìn nàng ấy một cái, thở dài một hơi, nói: “Ngươi tốt nhất nên nhanh chóng rời đi đi.”

“Ai da, ngươi biết nói chuyện à? Ta còn tưởng ngươi là người câm!” Nàng ấy giơ roi trong tay lên, đi đến bên cạnh Thời Tử Câm, đôi mắt nhỏ hiện lên một chút điêu ngoa: “Bổn cô nương phát hiện ra rằng, người Trung Nguyên các ngươi thú vị hơn người Hầu Liêu chúng ta nhiều. Bây giờ muốn ta rời đi? Không có cửa đâu! Ta đây đang định ở lại, lỡ may có người lại muốn gϊếŧ các ngươi, ta có thể giúp các ngươi một tay.”

“Không cần!”

“Đương nhiên là cần. Vừa rồi nếu không phải có ta, thuật sĩ giang hồ kia đã chết rồi. Hắn thiếu nợ ta một mạng, dù thế nào ta cũng phải đòi lại. Nếu ta rời đi, chẳng phải ta sẽ bị thiệt thòi hay sao? Hơn nữa…”

Trong khi nói, nàng ấy rút ra tấm mộc bài nhỏ lấy được từ Kỷ Vân Thư, vung nó ở trong tay, nhếch môi và tiếp tục nói: “Trung Nguyên có rất nhiều thứ thú vị, ta không nỡ bỏ đi.”

Thời Tử Câm liếc mắt nhìn tiểu cô nương này một cái, đơn giản ôm trường kiếm trong tay, không thèm đáp lại.

Đường Tư cảm thấy nhàm chán nên nhảy vào trong phòng, nhìn thấy Mộ Nhược đang ngồi ở mép giường, vẻ mặt rất nghiêm túc. Hắn vừa thi châm vừa giúp Vệ Dịch cầm máu.

Sau gần nửa canh giờ, cuối cùng máu cũng ngừng chảy.

Bởi vì mất máu quá nhiều, gương mặt Vệ Dịch tái nhợt một cách đáng sợ.

Mộ Nhược lau tay, nhét thêm một viên thuốc vào trong miệng Vệ Dịch, sau đó mới đứng dậy đi đến chiếc bàn bên cạnh rồi ngồi xuống, viết một đơn thuốc đưa cho một nha đầu trong nha môn.

“Mau đi lấy thuốc này đi, đun trong lửa vừa và cao.”

“Vâng.”

Nha đầu kia cầm đơn thuốc rời đi.

Kỷ Vân Thư ngồi xuống mép giường, nhưng nàng không dám chạm vào Vệ Dịch, sợ sẽ khiến hắn đau đớn.

Trái tim nàng co thắt lại khi nhìn thấy tấm nệm giường đầy máu.

“Vệ Dịch?” Nàng nhẹ nhàng gọi một tiếng. Không có tiếng đáp lại. Nàng lập tức quay đầu hỏi Mộ Nhược: “Bây giờ hắn thế nào rồi?”

“Tình hình không tốt lắm.”

“Không tốt? Không tốt là sao?”

Nàng có chút kích động.

Mộ Nhược nói: “Nếu mũi tên lệch sang một chút nữa, sẽ đâm thẳng vào tim hắn. Hiện tại hắn đã bị mất một lượng máu lớn, còn bị tổn thương tim mạch. Vì vậy, chúng ta cần phải chờ xem tình huống.”

Vừa nghe thấy như vậy, nàng cắn chặt môi đến nỗi chảy máu.

“Là ta, đều là ta sai. Ta không nên đưa hắn ra ngoài. Nếu như hắn thật sự xảy ra chuyện gì, cả đời này của ta đều sẽ không tha thứ cho bản thân mình.” Nàng nhẹ nhàng nắm lấy tay Vệ Dịch: “Sao ngươi lại ngốc như thế? Vì sao lại cứu ta?”

Mộ Nhược liếc mắt nhìn nàng vài lần, nhàn nhã tự mình rót một tách trà. Sau khi uống xong, hắn mới phun ra một câu: “Yên tâm đi, tiểu tử này mạng lớn, không chết được. Danh hiệu thần y này của ta cũng không phải tự nhiên mà có. Ta chỉ đùa với ngươi một chút, giảm bớt không khí căng thẳng mà thôi.”

Muội ngươi!

Chuyện này cũng có thể đùa giỡn hay sao?

Kỷ Vân Thư cảm thấy mình giống như vừa mới ngồi trên tàu lượn siêu tốc một hồi!

Nàng không thèm so đo với hắn, ngược lại rơi vài giọt nước mắt nhẹ nhõm, sụt sịt mũi, vừa khóc vừa cười.

Mộ Nhược xốc áo bào đứng dậy, bế hòm thuốc lên, nói: “Ta đi xem Cảnh Dung.”

Vừa nghe thấy vậy, Kỷ Vân Thư mới sực nhớ tới hắn, lập tức nói: “Tay của hắn…”

“Ta biết, ngươi hãy chăm sóc cố Vệ Dịch đi, bên chỗ Cảnh Dung đã có ta.”

Nói xong, Mộ Nhược lập tức đi ra ngoài.

Đường Tư đuổi theo.

“Ngươi thật sự là đại phu?”

Ánh mắt nàng háo hức nhìn hắn.

Mộ Nhược nheo mắt liếc nhìn nàng ấy một cái: “Như thế nào? Không giống?”

Nàng ấy lắc đầu, cau mày:“Không giống, ngươi trông giống như một thuật sĩ giang hồ hơn.”

Mộ Nhược khó chịu: “Tiểu cô nương, ngươi vẫn nên rời đi đi, tránh ở đây lâu sẽ gây phiền phức cho bản thân mình.”

Nói xong, hắn bước chân nhanh hơn.

Đường Tư giống như khối kẹo mạch nha, chạy vài bước đã đuổi kịp hắn. Nàng ấy dùng khuỷu tay chọc chọc vào cánh tay của hắn: “Ta chính là ân nhân cứu mạng của ngươi, sao ngươi có thể đuổi ân nhân cứu mạng của mình đi chứ?”

“…”

“Các ngươi rốt cuộc là ai? Chẳng lẽ, thật sự là quan? Hay là hiệp sĩ giang hồ gì đó? Hay là… các ngươi là những kẻ gϊếŧ người, đang chạy trốn.”

“Ừ, đúng là gϊếŧ người. Chúng ta đều là sát thủ gϊếŧ người, hơn nữa gϊếŧ người không chớp mắt. Vì vậy, ngươi tốt nhất nên nhanh chóng đi đi. Nếu không, chừng nào ngươi chết cũng không hay biết.”

“Ngươi đang dọa ta ư?” Đường Tư khinh thường nói: “Bổn cô nương có gì chưa từng gặp qua? Sao có thể bị dăm ba lời hù dọa của ngươi rồi bỏ đi? Ta thấy, các ngươi chính là một đám hiệp sĩ. Vì vậy, bổn cô nương quyết định rồi, từ nay về sau ta sẽ đi theo các ngươi, cùng nhau lưu lạc giang hồ.”

Nàng ấy hiện ra dáng vẻ nữ hiệp mang theo trường kiếm đi dù ngoạn giang hồ.

Mộ Nhược vẫn luôn mang vẻ mặt lạnh lùng.

Khi sắp đến chỗ ở của Cảnh Dung, hắn dừng chân lại, quay người về phía Đường Tư, nghiêm túc nói: “Đừng đi theo ta nữa.”

“Vì sao?”

Mộ Nhược phớt lờ nàng ấy, cất bước vào phòng Cảnh Dung.

Đường Tư đang định đuổi theo, một thân ảnh đột nhiên nhảy tới trước mặt nàng ấy.

Chắn đường nàng ấy!

“Cô nương dừng bước.” Thời Tử Nhiên không tốt tính giống như Mộ Nhược.

Đường Tư biết mình không phải là đối thủ của hắn, chỉ có thể nhìn theo bóng lưng Mộ Nhược, dừng lại ở đó.

Trong phòng Cảnh Dung!

Hắn đang đứng ở trước cửa sổ, ánh mắt nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ. Mặc dù hắn chắp hai tay sau lưng, nhưng lại giấu chúng ở trong ống tay áo.

Trên mặt sàn còn vương vài giọt máu khô.

Mộ Nhược vừa tiến vào, lập tức mở hòm thuốc ra.

“Lại đây.”

Nghe thấy tiếng của hắn, Cảnh Dung xoay người, bước từng bước nặng nề đi tới, ngoan ngoãn ngồi xuống.

Sau đó nâng bàn tay bị thương của mình lên, ném cho Mộ Nhược.

Trên lòng bàn tay to rộng, đầu nhọn của mũi tên đâm vào tạo thành một vết rạch rất sâu. Mặc dù máu đã ngừng chảy, nhưng máu trên vết miệng thương đã hơi dính lại, có xu hướng đóng vảy.

Mộ Nhược vừa bôi thuốc cho hắn, vừa nói: “Ngươi nói xem, đã như thế này rồi vẫn còn cố chống. Vương gia thì sao? Dẫu sao cũng không phải là thần, khí tránh khỏi bị thương một chút. Nếu như không có ta ở bên cạnh, ngươi thật sự phải đợi tới khi máu khô rồi mới đi tìm đại phu hay sao?”

“Chỉ là vết thương nhỏ.”

“Vết thương nhỏ?” Mộ Nhược trừng mắt nhìn hắn một cái: “Cảnh Dung ơi Cảnh Dung, thói quen cứng đầu này của ngươi có thể sửa một chút được không?”

“Không thể.”

“Được, ngươi nói gì cũng đúng.”

Mộ Nhược cố tình dùng thêm chút lực lên bàn tay thoa thuốc cho hắn, nhìn thấy hắn hơi co tay lại một chút, mặt mày nhăn nhó.

Mộ Nhược cười khẩy.

Sau khi băng bó xong vết thương cho hắn, Mộ Nhược nghiêm túc nói.

“Ngươi sẽ không nuốt xuống chuyện này, đúng không?!”
« Chương TrướcChương Tiếp »